Hạnh phúc của một tang gia

  • Thread starter Thread starter Mr Bi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Mr Bi

New member
Xu
74
Hạnh phúc của một tang gia​

(trích Số đỏ của Vũ Trọng Phụng)​


I. TIỂU DẪN

1. Tác giả (1912- 1939)

- Quê ở Hưng Yên nhưng ông sinh ra, lớn lên và mất tại Hà Nội.

- Sinh ra trong một gia đình “nghèo gia truyền”.

- Là người bình dị, mực thước, cần mẫn, lam lũ với nghề văn.

- Các tác phẩm chính (sgk)

- Sáng tác của ông toát lên niềm căm phẫn mãnh liệt cái xã hội đên tối, thối nát đương thời.

- Quan điểm sáng tác: “tiểu thuyết là sự thực ở đời”.

2. Tiểu thuyết “Số đỏ

a. Tóm tắt (sgk)

b. Gía trị:

- Nội dung:

+ Đánh thẳng vào nội các của xã hội thực dân nửa phong kiến VN trước Cách mạng tháng Tám -> tính thời sự và tính chiến đấu.

+ Xây dựng được một loạt chân dung biếm hoạ xuất sắc.



- Nghệ thuật: thể hiện một trình độ tiểu thuyết già dặn, bút pháp châm biếm đặc biệt sắc sảo.

-> một bộ tiểu thuyết “ghê gớm, có thể làm vinh dự cho mọi nền văn học” (Nguyễn Khải)

II. VĂN BẢN

1. Vị trí đoạn trích: chương V- tiểu thuyết “Số đỏ

2. Đọc

3. Tìm hiểu chi tiết

* Nhan đề: tang gia >< hạnh phúc

-> nghịch lí với quy luật đời thường

-> giật gân, hài hước, phản ánh một sự thật mỉa mai, tàn nhẫn.

a. Tâm trạng- chân dung của mọi người trước cái chết của cụ cố tổ.

Niềm vui lớn nhất cho đại gia đình bất hiếu này là tờ di chúc của cụ cố tổ thế là đã đến lúc thực hiện:

- Ông Phán mọc sừng: sung sướng và tự hào về giá trị đôi sừng hươu vô hình.

- Cụ cố Hồng: mơ màng đến cái lúc cụ mặc đồ xô gai...đê cho thiên hạ phải ngợi khen.

->điển hình cho loại người ngu dốt và háo danh.

- Ông Văn Minh: thích thú vì cái “chúc thư...không còn là lý thuyết viễn vông nữa”

và đăm đăm chiêu chiêu suy nghĩ về ơn và tội của Xuân tóc đỏ.

- Cậu Tú Tân: điên người lên vì đã sẵn sàng mấy cái máy ảnh mà mãi không được dùng đến.

- Bà Văn Minh: sốt cả ruột vì mãi khôgn được mặc đò xô gai tân thời...

- Ông Typn: bực mình vì mãi không thấy những chế tạo cuả mình ra mắt công chúng.

- Cảnh sát sung sướng vì có việc làm...

-> Ý nghĩa trào phúng: tàn nhẫn, ích kỉ vì đồng tiền. Sự tha hoá, đồi bại của lương tâm.

3. Tìm hiểu chi tiết

b. Cảnh đưa đám

* Nghi thức- nghi lễ:

- Đầy đủ, phô trương Ta- Tàu- Tây.

- Thuê cảnh sát giữ trật tự.

- Đưa tang: huyên náo.

-> NT châm biếm -> phô trương, rởm đời, lố lăng, kệch cởm, đua đòi lối sống văn minh. “Thật là một đám ma to tát có thể làm cho người chết nằm trong quan tài cũng phải mỉm cười sung sướng, nếu không gật gù cái đầu”

* Những người đi đưa tang:

- Tuyết: mặc y phục Ngây thơ..., nhanh nhẹn mời khách, trên mặt có vẻ buồn lãng mạn đúng mốt nhà có đám.

-> lố lăng, đồi truỵ, tha văn hoá.

- Bạn thân cụ cố Hồng:

ngực đầy huy chương >< “trông thấy làn da trắng thập thò trong làn áo voan trên cánh tay và ngực Tuyết, ai nấy đều cảm động...”
-> DÂM

- Mấy trăm “giai thanh gái lịch” vẻ buồn rầu của những người đi đưa ma >< chim nhau, cười tình với nhau, bình phẩm nhau...

Chỉ qua tập hợp những câu đối thoại có vẻ lộn xộn, vụn vặt -> làm rõ tính cách vô văn hoá của những người mang danh là tân thời, thanh lịch.

- Cụ cố Hồng...mếu máo...ngất đi

- Ông Phán mọc sừng oặt người đi: Hứt...hứt...hứt...

- Cậu Tú Tân: luộm thuộm trong chiếc áo thụng...tạo cảnh để chụp ảnh kỉ niệm lúc hạ huyệt; Bạn hữu của cậu rầm rộ nhảy lên những ngôi mả khác mà chụp ảnh...

* Xuân tóc đỏ xuất hiện:

- đám tang thêm nhốp nhăng.

- biết tự quảng cáo đúng chỗ, xuất hiện đúng lúc, đáp ứng đúng ý thích của người mà hắn cần lấy lòng.

-> Ngoài bản chất dâm và đểu, Xuân tóc đỏ còn bộc lộ năng ợưc tinh quái, láu lỉnh.

* Màn kịch nhỏ:

Ông Phán oặt người, khóc hứt...hứt...>< dúi vào tay XTĐ giấy bạc 5 đồng gấp tư; Xuân năm tay cho khỏi có người trông thấy.

-> bịp bợm, vô liêm sĩ.

4. Tổng kết.

Từ tình huống trào phúng cơ bản (hạnh phúc cua rmột gia đình có tang), nha văn triển khai mâu thuẫn theo nhiều tình huống khác nhau tạo nên một màn đại hài kịch phong phú và rất biến hoá. Một trong những thủ pháp quen thuộc là phát hiện những chi tiết đối lập nhau gay gắt nhưng cùng tồn tại trong 1 sự vật, một con người. Ngoài ra, các thủ pháp cường điệu, nói ngược, mỉa mai...đều được sử dụng đan xen linh hoạt...-> phê phán mạnh mẽ bản chất giả dối và sự lố lăng, đồi bại của xã hội “thượng lưu” ở thành thị những năm trước Cách mạng.


( St)
 
HẠNH PHÚC CỦA MỘT TANG GIA
Vũ Trọng Phụng là một cây bút đa tài trên rất nhiều lĩnh vực: truyện ngắn, phê bình văn học, báo chí đến tiểu thuyết. Người đọc nhớ ông là ông vua phóng sự đất Bắc, ấn tượng với ông bởi những tác phẩm tên tuổi: Số Đỏ. Hạnh phúc của một tang gia đã thể hiện sâu sắc nghệ thuật châm biếm sắc sảo của ông.


Chất trào phúng của truyện được thể hiện ngay trong nhan đề chương truyện:” Hạnh phúc của một tang gia” – một nhan đề khó tin và đầy nghịch lí. Cái chết của người thân lại có thể đem đến cho cả đại gia đình một niềm hạnh phúc to lớn. Đó là một sự thật, một sự thật đau lòng xảy ra trong gia đình thượng lưu danh giá: gia đình cụ cố Hồng. Cái chết của cụ cố tổ đã tạo nên một tình huống mâu thuẫn trào phúng. Ông già ấy là cha, là ông của con cháu trong gia đình. Cả hà ấy đã nhao nhao lên mỗi người một cách nhưng không phải là đau khổ mà họ nhao nhao lên vì hạnh phúc. Niềm vui, hạnh phúc lớn nhất của đại gia đình cụ cố hồng là: cái gia tài to lớn kia sẽ được chia cho con cháu, trai và gái, dâu và rể....... Thế nhưng mỗi người lại có một niềm vui, hạnh phúc riêng khác.


Đầu tiên là cụ cố Hồng, một con người chỉ mới 50 tuổi nhưng đã mơ được gọi là cụ cố, sung sung sướng nghĩ đến lúc mặc đồ xô gai, chống gậy, lụ khụ, khóc mếu máo đi giữa phố đông để cho thiên hạ phải trầm trồ “ Úi chà, con giai nhớn đã già đến thế kia kìa”. Và trong cái lúc tang gia bối rối kia ông ta vẫn còn sung sướng vì đã nói được 1872 lần câu “ biết rồi khổ lắm, nói mãi”.
Còn ông Văn Minh, đứa cháu đích tôn đầy hiếu thảo thì sung sướng “ vì cái chúc thư kia sẽ vào thời kì thực hành chứ không còn là lí thuyết viễn vông nữa”. Bà Văn Minh và ông Typn, nhà may y phục âu hoá thì được dịp lăng xê những mốt y phục táo bạo nhất có thể ban cho những ai đang có tang thương đau đớn vì kẻ chết cúng được hưởng chút hạnh phúc ở đời.

Còn đứa cháu gái ngây thơ- Tuyết thì được dịp mặc những bộ y phục ngây thơ- cái áo voan mỏng, trong có coocse, trông như hở cả nách và nửa vú, nhưng mà viền đen, và đôi một cái mũ mấn xinh xinh, đồng thời lại có cơ hội để gò lấy cái gương mặt “ hơi có vẻ buồn lãng mạn rất đúng mốt”
Ông Phán mọc sừng thì sung sướng vì không ngờ rằng cái sừng trên đầu mình lại có giá trị đến thế và tất sẽ được trả công xứng đáng.


Cậu Tú Tân thì sướng điên người vì được dùng cái máy ảnh mới mua. Xuân Tóc Đỏ thì danh giá và uy tín càng to thêm vì nhờ hắn mà cụ cố tổ chết.


Hạnh phúc còn hiện lên trên mặt những người đến đưa tang. Cảnh sát Mindo và Mintoa đang lúc thất nghiệp được thuê giữ trật tự cho đám tang. Xã hội trưởng giả bạn cử cụ cố Hồng, ông Văn minh, cô Tuyết được dịp khoe các thứ huy chương, phẩm hàm và những bộ râu ,ria mép, dưới cằm. Hàng phố thì được xem một đám ma to chưa từng có “ đưa đến đâu làm huyên náo đến đấy”......


Những chân dung trào phúng với những niềm vui, hạnh phúc riêng, chung đã góp phần vẽ nên một bước tranh về một xã hội thực dân nữa phong kiến, một xã hội thượng lưu tư sản vừa giả dối, tàn nhẫn lại hết sức lố lăng, bịp bợm mà Vũ Trọng Phụng gọi là xã hội “ chó đểu”.


NGÂN TRANG
hoahuongduong_9594@yahoo.com
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top