- Ngoài kia có cô bé ... trèo cành me mắt xoe tròn lắng nghe ...
- Đằng ấy ơi! Khuya rồi, muốn leo muốn trèo thì cố đợi ngày mai hẳn leo trèo, tui đang học bài thi nè ông!
- Tui hát kệ tui, mắc mớ gì bên kia ?!
- Đồ cá ươn! Dễ ghét ! Giọng hát ... chua lè vzậy cũng đòi khoe .
- Có người thèm chua cũng hổng được à nha! Bên đó ơi, tên gì vzậy ? Để lần sau chiến tranh có bùng nổ thì cũng dễ xưng hô .
- Xí !!!
- Oh ! Tên "Xí" hả ? Tên cũng ... dễ ương-thờ-ương-thương ! Còn tui tên...
- Tên gì kệ ông ! Cứ tự nhiên giữ đó làm vzốn !
Đơn giãn như vậy thôi! Tôi đã có biệt hiệu mới, nhưng may mắn chỉ ... bị sử dụng mỗi lần tôi và thằng hàng xóm mới đụng độ với nhau . Hắn kêu tôi bằng "Xí" này "Xí" nọ, còn tôi thì đang nghĩ cho hắn cái tên thật éo le nhưng nghĩ hoài không ra, cho nên hắn... tạm giữ vị trí cũ là "Ấy".
Hắn mới giọn nhà tới đây khoảng một tuần, tôi và hắn... chọi nhau từ cửa sổ tính ra cũng ít nhất năm lần. Hắn mê hát, ngày nào cũng hát... trừ cơm. Còn tôi, tôi không giấu là tôi nghĩ hắn hát cũng không tệ cho mấy, tính ra cũng ăn... ít nhất năm ký cà chua ( nếu đi diễn sô). Nhưng nhà tôi và hắn kế sát bên nhau, bạn nghĩ xem, ngày nào cũng được thưởng thức giọng ca vàng như thế này thì ông trời cũng phải ... bịt tai lại như chơi! Hắn tỏ ra đắc ý khi biết chính giọng hát của hắn ta đã đánh trúng tim đen của tôi . Bằng cớ là mỗi lần thấy tôi ngồi học bài bên cửa sổ thì hắn cất lên giọng ca ... chua lè lên chọc tức tôi. Hắn thường hát bài "Ngoài kia có cô bé trèo cành me ..." (có lẽ hắn thích nhất là hát, còn nhì là me chua, hèn chi hai cái thường đi đôi !?)
May mắn ( tôi tự nghĩ), hắn và tôi không học cùng khối . Tôi sợ lỡ may hắn vô tình kêu tôi "Xí" trước mặt nhóm bạn thì chắc có lẽ ... dọt lẹ ! Hắn học lớp 12, tôi mới 11. Mỗi lần ra chơi tôi thường thấy hắn đứng trên lan can nhìn xuống, không biết hắn đang nghĩ gì ? nhưng tôi không mấy bận tâm tới, còn lâu ! Ngoại hình hắn cũng thuộc dạng... đủ sài . Mới nhập vào trường mấy hôm, hắn đã trở thành trung tâm điểm của đám con gái lớp hắn. Tôi nghe nhỏ bạn kể lại hắn cũng... dễ thương, mấy nhỏ mê mệt vì hắn. Còn tôi thì không, tôi có muốn cũng khó, vì 2 chúng tôi mỗi lần chạm mặt thì khó mà ... bình yên chim hót.
Thường, sau tan trường, tôi về nhà liền trừ ra chiều thứ Năm vì tôi có lớp chiều . Tôi thường lái xe đạp một khoảng xa trước mặt hắn. Đám con gái ai cũng lái xe đạp gần hắn, sầm sì to nhỏ với nhau tỏ ra hâm mộ "anh chàng mới nhập trường" này, và lẽ dĩ nhiên tôi thì ngoại lệ . Tôi thường liếc khẽ rồi lái xe đi xa . Nhiều hôm tôi thấy mình vô lý thật, một tí áy náy và hối hận đến thăm tôi, nhưng rồi lại thôi ...
Hôm thứ Năm, tôi có lớp chiều nên ở lại căn-tin ăn trưa cho tiện. Bước vào căn-tin nho nhỏ bên trường. Thật xui xẻo, hắn đang ngồi trong căn tin, hắn bắt gặp tôi rồi (?) Tôi muốn tránh đi, nhưng không muốn tỏ ra cho hắn biết tôi tránh né hắn, nên cố dấu đi cái ngượng trên mặt tôi, giả vờ như không có hắn. Ngẫu nhiên nhỉ ? Trong căn-tin chỉ có hắn và tôi ( hèn chi chiều hôm đó trời đổ mưa thật to !) Tôi cố tìm cho mình cái ghế thật xa để tránh đối thủ. Sau mười phút im lặng, hắn xung phong phá đi bầu không khí nặng hơn... năm tấn giữa hai người bằng cái tằng hắng. Tôi vẫn giữ tư thế nghiêm như bà hiệu trưởng trường ( thật khó coi). Tôi thấy mình hơi quá đáng, nhưng tự ái hơi cao, nên tôi vẫn ngồi im, nếu hắn lên tiếng lần nữa chắc có lẽ tôi sẽ nói chuyện với hắn (nhưng chuyện đó phải suy nghĩ kỹ). Chứng nào tật nấy, hắn lại cất lên giọng ca chua lè của hắn để gây sự chú ý của tôi "...con gái bây giờ thích làm ngơ ..."
Tôi tức sôi người lên, sém tí nữa cho hắn biết tay như thường lệ. Nhưng hôm nay tôi ... hiền lạ thường, chỉ liếc hắn một cái... "ngắt ngang hông" rồi bỏ đi . Không biết tại sao tôi muốn nghoảnh lại coi thử hắn đang làm gì, hắn đang nghĩ gì về tôi ? Có nhìn theo tôi ? Hắn có mặc cảm không nhỉ ? Xin lỗi bên ấy nhé, tôi...lỡ đi...không dám quay lại đâu. Nếu có lần sau ...
Đám con gái tổ chức viết lưu bút như mọi năm. Tôi cũng có một cuốn cho riêng tôi . Bạn bè ai cũng có phần, ngộ nghĩnh, đám bạn viết đủ thứ chuyện, chút gì để nhớ, và chút gì để quên, tôi thích lắm.
Mấy hôm nay tôi vẫn ngồi học bài bên cửa sổ. Tôi và hắn hai ba hôm nay cũng chưa có trận sấm sét nào cả, hơn nữa, hắn... bỏ nghề từ hôm ấy, có nghĩa là không hát và không chọc giận tôi nữa.
Tối hôm nay, tôi ngồi ở đây học bài, nói đúng ra tôi ngồi ...chờ "ấy" bên kia . Không biết hắn đang làm gì bên kia cánh cửa sổ nhỉ? Có lẽ hắn đang hát thầm vì sợ tôi la ? Tôi và hắn không chiến tranh, cũng có nghĩa là hắn không gọi tôi "Xí" này "Xí" nọ, tôi nhớ ... cái tên ấy lạ thường! Tôi muốn gọi lên mấy chữ "Ấy ơi ...", nhưng rồi lại thôi. Nỗi buồn không tên nghịch ngợm, len lén đến cạnh bên tôi - ở lại . Cuốn lưu bút của tôi chưa xong hẳn (?!). Ấy ơi ! Tên của tôi là Đông, còn tên của ấy? Vì ngày mai...
Đêm nay sao rơi đầy sân, đẹp lắm! Phía trong cánh cửa sổ, có giọt tình... nhè nhẹ ... rơi ...
(Sưu tầm)
- Đằng ấy ơi! Khuya rồi, muốn leo muốn trèo thì cố đợi ngày mai hẳn leo trèo, tui đang học bài thi nè ông!
- Tui hát kệ tui, mắc mớ gì bên kia ?!
- Đồ cá ươn! Dễ ghét ! Giọng hát ... chua lè vzậy cũng đòi khoe .
- Có người thèm chua cũng hổng được à nha! Bên đó ơi, tên gì vzậy ? Để lần sau chiến tranh có bùng nổ thì cũng dễ xưng hô .
- Xí !!!
- Oh ! Tên "Xí" hả ? Tên cũng ... dễ ương-thờ-ương-thương ! Còn tui tên...
- Tên gì kệ ông ! Cứ tự nhiên giữ đó làm vzốn !
Đơn giãn như vậy thôi! Tôi đã có biệt hiệu mới, nhưng may mắn chỉ ... bị sử dụng mỗi lần tôi và thằng hàng xóm mới đụng độ với nhau . Hắn kêu tôi bằng "Xí" này "Xí" nọ, còn tôi thì đang nghĩ cho hắn cái tên thật éo le nhưng nghĩ hoài không ra, cho nên hắn... tạm giữ vị trí cũ là "Ấy".
Hắn mới giọn nhà tới đây khoảng một tuần, tôi và hắn... chọi nhau từ cửa sổ tính ra cũng ít nhất năm lần. Hắn mê hát, ngày nào cũng hát... trừ cơm. Còn tôi, tôi không giấu là tôi nghĩ hắn hát cũng không tệ cho mấy, tính ra cũng ăn... ít nhất năm ký cà chua ( nếu đi diễn sô). Nhưng nhà tôi và hắn kế sát bên nhau, bạn nghĩ xem, ngày nào cũng được thưởng thức giọng ca vàng như thế này thì ông trời cũng phải ... bịt tai lại như chơi! Hắn tỏ ra đắc ý khi biết chính giọng hát của hắn ta đã đánh trúng tim đen của tôi . Bằng cớ là mỗi lần thấy tôi ngồi học bài bên cửa sổ thì hắn cất lên giọng ca ... chua lè lên chọc tức tôi. Hắn thường hát bài "Ngoài kia có cô bé trèo cành me ..." (có lẽ hắn thích nhất là hát, còn nhì là me chua, hèn chi hai cái thường đi đôi !?)
May mắn ( tôi tự nghĩ), hắn và tôi không học cùng khối . Tôi sợ lỡ may hắn vô tình kêu tôi "Xí" trước mặt nhóm bạn thì chắc có lẽ ... dọt lẹ ! Hắn học lớp 12, tôi mới 11. Mỗi lần ra chơi tôi thường thấy hắn đứng trên lan can nhìn xuống, không biết hắn đang nghĩ gì ? nhưng tôi không mấy bận tâm tới, còn lâu ! Ngoại hình hắn cũng thuộc dạng... đủ sài . Mới nhập vào trường mấy hôm, hắn đã trở thành trung tâm điểm của đám con gái lớp hắn. Tôi nghe nhỏ bạn kể lại hắn cũng... dễ thương, mấy nhỏ mê mệt vì hắn. Còn tôi thì không, tôi có muốn cũng khó, vì 2 chúng tôi mỗi lần chạm mặt thì khó mà ... bình yên chim hót.
Thường, sau tan trường, tôi về nhà liền trừ ra chiều thứ Năm vì tôi có lớp chiều . Tôi thường lái xe đạp một khoảng xa trước mặt hắn. Đám con gái ai cũng lái xe đạp gần hắn, sầm sì to nhỏ với nhau tỏ ra hâm mộ "anh chàng mới nhập trường" này, và lẽ dĩ nhiên tôi thì ngoại lệ . Tôi thường liếc khẽ rồi lái xe đi xa . Nhiều hôm tôi thấy mình vô lý thật, một tí áy náy và hối hận đến thăm tôi, nhưng rồi lại thôi ...
Hôm thứ Năm, tôi có lớp chiều nên ở lại căn-tin ăn trưa cho tiện. Bước vào căn-tin nho nhỏ bên trường. Thật xui xẻo, hắn đang ngồi trong căn tin, hắn bắt gặp tôi rồi (?) Tôi muốn tránh đi, nhưng không muốn tỏ ra cho hắn biết tôi tránh né hắn, nên cố dấu đi cái ngượng trên mặt tôi, giả vờ như không có hắn. Ngẫu nhiên nhỉ ? Trong căn-tin chỉ có hắn và tôi ( hèn chi chiều hôm đó trời đổ mưa thật to !) Tôi cố tìm cho mình cái ghế thật xa để tránh đối thủ. Sau mười phút im lặng, hắn xung phong phá đi bầu không khí nặng hơn... năm tấn giữa hai người bằng cái tằng hắng. Tôi vẫn giữ tư thế nghiêm như bà hiệu trưởng trường ( thật khó coi). Tôi thấy mình hơi quá đáng, nhưng tự ái hơi cao, nên tôi vẫn ngồi im, nếu hắn lên tiếng lần nữa chắc có lẽ tôi sẽ nói chuyện với hắn (nhưng chuyện đó phải suy nghĩ kỹ). Chứng nào tật nấy, hắn lại cất lên giọng ca chua lè của hắn để gây sự chú ý của tôi "...con gái bây giờ thích làm ngơ ..."
Tôi tức sôi người lên, sém tí nữa cho hắn biết tay như thường lệ. Nhưng hôm nay tôi ... hiền lạ thường, chỉ liếc hắn một cái... "ngắt ngang hông" rồi bỏ đi . Không biết tại sao tôi muốn nghoảnh lại coi thử hắn đang làm gì, hắn đang nghĩ gì về tôi ? Có nhìn theo tôi ? Hắn có mặc cảm không nhỉ ? Xin lỗi bên ấy nhé, tôi...lỡ đi...không dám quay lại đâu. Nếu có lần sau ...
Đám con gái tổ chức viết lưu bút như mọi năm. Tôi cũng có một cuốn cho riêng tôi . Bạn bè ai cũng có phần, ngộ nghĩnh, đám bạn viết đủ thứ chuyện, chút gì để nhớ, và chút gì để quên, tôi thích lắm.
Mấy hôm nay tôi vẫn ngồi học bài bên cửa sổ. Tôi và hắn hai ba hôm nay cũng chưa có trận sấm sét nào cả, hơn nữa, hắn... bỏ nghề từ hôm ấy, có nghĩa là không hát và không chọc giận tôi nữa.
Tối hôm nay, tôi ngồi ở đây học bài, nói đúng ra tôi ngồi ...chờ "ấy" bên kia . Không biết hắn đang làm gì bên kia cánh cửa sổ nhỉ? Có lẽ hắn đang hát thầm vì sợ tôi la ? Tôi và hắn không chiến tranh, cũng có nghĩa là hắn không gọi tôi "Xí" này "Xí" nọ, tôi nhớ ... cái tên ấy lạ thường! Tôi muốn gọi lên mấy chữ "Ấy ơi ...", nhưng rồi lại thôi. Nỗi buồn không tên nghịch ngợm, len lén đến cạnh bên tôi - ở lại . Cuốn lưu bút của tôi chưa xong hẳn (?!). Ấy ơi ! Tên của tôi là Đông, còn tên của ấy? Vì ngày mai...
Đêm nay sao rơi đầy sân, đẹp lắm! Phía trong cánh cửa sổ, có giọt tình... nhè nhẹ ... rơi ...
(Sưu tầm)