Hắn đã từng thuộc T2

  • Thread starter Thread starter dachi
  • Ngày gửi Ngày gửi

dachi

New member
Xu
0
Hắn-thật đáng ghét. Đã thế cô còn xếp hắn ngồi gần tớ. Tớ ko muốn nói chuyện với hắn, vậy mà hắn cứ huyên thuyên đủ thứ. Dường như tất cả các tiết hắn đều có thể quậy phá, hết nói leo, rồi đến chọc người này sang người khác. Tớ thấy ghét hắn kinh khủng (vì tớ là 1 trong những nạn nhân của hắn). Và chính những cái trò tinh quái của hắn đã khiến cho tớ lọt vào tầm ngắm của vài thầy cô. Và rồi, một lần tớ đã bị tóm. Bực ơi là bực, thế là cuối tuần cô chủ nhiệm sẽ ghi vào sổ đen rồi. Những tưởng hắn sẽ xin lỗi ai dè hắn lại còn cười khà khà nữa chứ. Cái điệu cười của hắn, cái bộ mặt của hắn lúc đó khiến tớ muốn cho hắn ăn ngay một cú nhưng mà đang giờ học nên phải nhín nhịn. Những tiết học tiếp theo, tớ im lặng ko thèm nói chuyện với hắn nữa, nhưng cái bản tính của hắn ko hề thay đổi được dù trời có sập xuống đi chăng nữa. Cái miệng của hắn cứ phát đều đều, ko ngững nghỉ thế mà lại ko bị ai tóm. Hắn tỏ vẻ thích thú lắm, khoái chí lắm. Nhìn hắn, tớ ghét quá “ rồi có ngày cũng chết nghe con”.
Hắn-tớ và cả cái bàn của tớ, cả lớp của tớ đều thấy khó chịu vì cái miệng của hắn, thấy khó chịu vì sự “xuất hiện” của hắn ở trong lớp. Nhưng hắn lại là một tên học khá, nói chung các môn tự nhiên hắn đều nắm trong top của lớp..........
Nửa học kỳ, dường như tớ thấy hắn thay đổi, hắn nghich phá hơn, học hành sa sút hơn, thường xuyên nghỉ học hơn, hay bỏ giờ,... và một điều nữa là đôi lúc hắn cũng yên lặng chứ ko như hồi trước. Hắn thật khác. Chính vì thấy hắn như thế nên tớ cũng muốn bắt chuyện hỏi han, tớ biết hắn ko phải quái gở như mọi người thường nghĩ. Thực ra, nhiều lúc hắn cũng trở về là chính con người thật của hắn, hắn vẫn có những điểm tốt. Nhưng những điểm tốt ấy quá ít so với hàng trăm thứ nhược điểm của hắn nên mọi người chẳng nhận ra. Đối với tớ, có lẽ hắn cũng ko đến mức tồi tệ. Và rồi hắn cũng chịu tâm sự. Hắn buồn, buồn vì gia đình hắn, vì những chuyện mà hắn ko muốn nói. Tớ hiểu và tớ cũng chỉ hỏi đến đó thôi, bởi tớ biết dù có hỏi thêm nữa thì hắn cũng ko nói. Mà cũng vì hỏi nhiều sẽ xoáy sâu vào nỗi đau của hắn, sẽ khơi gợi những chuyện ko vui của hắn. Và ko hiểu sao lúc ấy, tớ chỉ muốn an ủi hắn, muốn hắn vượt qua đau buồn nhưng tớ chỉ im lặng lắng nghe hắn nói. Tớ để cho hắn tự trút hết nỗi lòng, tớ muốn để hắn yên tĩnh.
Hắn vẫn cứ thế, bỏ học ngày càng nhiều. Dù ko phải là bạn thân của hắn, nhưng tớ vẫn cố khuyên hắn học hành, nói vs hắn đủ thứ chuyện để hắn cố gắng hơn. Vậy àm, tớ ko làm được, hắn đã từ chối, hắn ko muốn tớ làm bạn của hắn, tớ cũng ko hiểu vì sao. Hắn nói có nhiều người bạn khác tốt hơn hắn nhiều sao tớ lại ko làm bạn vs họ. Và rồi hắn đã làm tớ thất vọng. Những điểm số của hắn qua tổng cả năm thật tệ, diểm trên trung bình ko nhiều. Năm sau, hắn đã phải chuyển lớp, một điều mà hắn cũng chưa từng nghĩ đến, hắn cũng sợ. Nhìn mặt hắn buồn, tớ ko muốn nói gì. Hắn đi chắc cả lớp cũng ko còn những trận cười vui vẻ vì câu nói đùa nghịch của hắn, ko còn đủ sĩ số lớp nguyên vẹn nữa,....
Tớ thầm chúc hắn: hòa nhập tốt vs môi trường mới và sau này mong rằng tớ sẽ nghe thấy sự thay đổi ở hắn.
Cả lớp chào hắn, đừng buồn hắn nhé! Cả lớp và nhất là tổ mình sẽ ko bao giờ quên hắn đã từng là thành viên trong ngôi nhà này đâu.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top