Hai chị em mồ côi, học giỏi nương tựa vào nhau
“Cuộc sống cơ cực quá, nhiều lúc em chỉ muốn buông xuôi. Nhưng lại nghĩ đến người cha đã mất còn mẹ thì nhẫn tâm bỏ hai chị em phải chịu cảnh mồ côi, là em nhủ lòng mình không được gục ngã. Chỉ có sống mới thực hiện được ước mơ làm người”.
Chúng tôi tìm về nhà đình em Cao Thị Liên (sinh năm 1991) và Cao Thị Thu Hiền (sinh năm 1993) khi trời đã quá trưa. Ngôi nhà nhỏ tuềnh toàng của hai chị em nằm ven chân núi, thuộc xóm Xuân Hội, xã Tiến Lộc, huyện Hậu Lộc (Thanh Hóa) không một bóng người. Nhà cửa, bếp núc đều lạnh tanh.
Liên tủi thân khi nhắc lại hoàn cảnh gia đình
Đang dở câu chuyện thì Liên về. Trước mắt chúng tôi là một cô gái nhỏ bé, nước da trắng tương phản với đôi bàn tay lấm đất bụi, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi dù trời lạnh.
Sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ Liên quanh năm chỉ biết bám đồng ruộng để chăm lo cho các con. Ông bà nội ngoại của Liên đều đã qua đời. Tuy về kinh tế cũng còn nhiều khó khăn, nhưng khi trước gia đình em luôn ấm êm. Tưởng chừng niềm vui sẽ luôn ngập tràn trong ngôi nhà nhỏ với những đứa con ngoan hiền, ai ngờ bất hạnh đột nhiên ập xuống . Liên mới lên 6 tuổi, bố em là anh Cao Ngọc Chung (sinh năm 1968) đã qua đời vì căn bệnh ung thư thận.
Tuy còn nhỏ nhưng Liên đã cảm nhận được nỗi đau mất cha nên suốt một thời gian dài em không nói, không cười, cứ lặng lẽ như vô hồn. Chưa hết, 3 năm sau, mẹ em là chị Ngô Thị Chinh đã bỏ đi theo người khác, từ đó không bao giờ liên lạc với gia đình, cũng không ai biết chị đang ở đâu.
Không còn cha, mẹ bỏ đi, chị em Liên trở thành những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. “Lúc đó, hai chị em em còn nhỏ quá, không biết làm gì để sống. Mẹ bỏ đi cũng không dặn dò gì. Trong nhà không còn vật gì đáng giá, một hạt gạo cũng không có, em Hiền đã bị ngất xỉu nhiều lần vì phải nhịn đói mấy ngày trời. May mắn có bà con hàng xóm thương tình giúp đỡ”, Liên nức nở nhớ lại.
Từ ngày mẹ bỏ đi, Liên trở thành trụ cột trong gia đình, phải làm lụng vất vả nuôi em ăn học. Cuộc sống chật vật thiếu thốn từng miếng cơm, manh áo, nhưng Liên vẫn cố gắng không bỏ học. Hàng ngày, một buổi tới trường, một buổi Liên cùng em ra đồng cày cấy gần 3 sào ruộng. Hết mùa, em tranh thủ đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống và đóng tiền học cho hai chị em.
Liên nói: “Vụ lúa nào ông trời phù hộ thì hai chị em cũng đủ gạo ăn. Nhưng vụ nào gặp lũ kéo về, ruộng đồng mất trắng, hai chị em lại chịu phải cảnh đứt bữa. Mỗi lần như vậy, em thường tranh thủ ban đêm và buổi trưa ra đồng bắt ốc về bán kiếm tiền đong gạo nuôi em. Dù có đói, có khổ đến đâu, em cũng không để em gái phải nghỉ học”.
Tranh thủ những ngày nghỉ, Liên về nhà thăm em và làm thuê kiếm thêm ít tiền
12 năm học trên ghế nhà trường, Liên đều đạt danh hiệu học sinh khá, giỏi của trường, lớp. Không thua kém chị, Hiền cũng luôn đạt danh hiệu học sinh tiên tiến. Vượt qua cái nghèo, cái đói, Liên thi đại học và đỗ vào trường ĐH Sư phạm Hà Nội. Hiện em đang là sinh viên năm thứ nhất. Liên phải tự bươn chải để nuôi bản thân và để có tiền học hành, nên đã khó khăn lại càng chồng chất khó khăn.
Còn Hiền, từ ngày xa chị, em phải tập cho mình cuộc sống tự lập và tự chăm sóc bản thân. Hiền luôn ước ao sau này trở thành cô giáo dạy Toán để dạy cho các em học sinh nghèo.
Giờ đây, khi mà ước mơ của Liên đã thành hiện thực thì một nỗi lo nữa lại đến bởi cả hai chị em Liên không chỉ phải tự nuôi sống bản thân mà còn phải kiếm tiền để tiếp tục học. Rồi đây, nếu Hiền thi đỗ đại học, không còn ai đi làm, cũng không có nguồn thu nhập nào khác, hai chị em biết làm gì để sống, lấy tiền đâu để có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ...
Theo Dân trí.