missyouloveyou
New member
- Xu
- 44
Chẳng biết tự bao giờ, tôi đã yêu, đã thương mảnh đất miền Trung "mỏng và sắc như cật nứa". Ba mẹ tôi không là người quê nơi ấy, nhưng cứ mỗi lần thoảng nghe câu hò, điệu ví, mỗi lần nhìn ngắm tấm bản đồ đất Việt mắt tôi dừng lại thật lâu nơi dải đất miền Trung cong cong hình chữ S... tôi hình dung những tấm lưng trần đen xạm, những thửa ruộng bạc màu, những triền đồi khô cằn... đầy nắng, đầy cát và thừa gió.
Miền Trung, với tôi là cả eo đất trải dài bên bờ biển Đông, từ Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh... vượt đèo Ngang qua Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên... rồi lại vượt con đèo Hải Vân để đến với Quảng Nam, Quảng Ngãi... Đà Nẵng, Bình Định, Khánh Hòa... eo đất đối mặt với biển, với bão giông, gió quật để tựa lưng vào dãy Trường Sơn cao ngất, chởm chởm những đốt sống giăng mành, sừng sững, uy nghiêm. Eo đất miền Trung làm nên dáng vóc Việt Nam, cong cong hình dáng mẹ tuổi xế chiều, cong cong chiếc đòn gánh... gánh cả sơn hà, gánh cả hai đầu Bắc - Nam.
Tôi không là người nơi ấy, nhưng ba mẹ tôi luôn dạy tôi sống nặng nghĩa, nặng tình để tôi cứ mãi thương những kiếp nghèo, mãi thương miền Trung nhọc nhằn, gian khó và lam lũ:
Miền Trung - câu ví dặm nằm nghiêng
Trên nắng và dưới cát
Câu hát cũ đã bao lần sàng lại
Lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm
Thương... mảnh đất nghèo mồng tơi không kịp rớt
Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ
Chỉ có bão là tốt tươi như cỏ
Không ai gieo mọc trắng mặt người...
Tôi yêu lắm đất và người nơi ấy, như đã yêu câu ca "gừng cay muối mặn", yêu câu ví "giận mà thương", yêu "tình người đọng mật", yêu cả cái nết "ăn cay, ăn mặn", yêu tiếng hát câu hò mềm mại như dòng sông, say đắm và diết da như lời ru, tiếng sáo...
Đêm qua, tôi đã vui, tôi vui như một đứa trẻ, bởi tôi háo hức, yêu mến giọng ca Thanh Lê từ vòng khu vực, rồi đến Đêm chung kết giải Sao Mai 2007... cứ hy vọng, đợi chờ, dõi theo tiếng hát của em - người con của xứ Nghệ, của Hà Tĩnh. Để rồi... đêm qua khi nghe khúc ca "Hà Tĩnh mình thương" của em vang lên từ sân khấu "Hòn Ngọc Việt" của thành phố biển Nha Trang, tôi dám chắc là em sẽ giành giải nhất, nhưng vẫn cứ hồi hộp, phấp phỏng, mong chờ... nín thở đợi nghe công bố kết quả.
Và rồi, niềm vui ấy đã đến... dẫu chẳng bất ngờ, nhưng tôi bỗng hét toáng lên, đấm vào người bên cạnh như một thói quen của thằng đàn ông mang cá tính trẻ con. Ai dè... lại chính là ba tôi, khiến ông "á" lên một tiếng, tôi chợt sững lại và hiểu ra mình đã vui, vui đến quá độ. Cũng may là ông không bị quá đau (!).
Sau một đêm, sáng dậy, tôi cứ ngẫm, cứ suy về miền Trung, về câu ca, giọng hát, về "Hà Tĩnh mình thương". Tôi nghe đi nghe lại ca khúc này... để cắt nghĩa một điều thật đơn giản: bởi tôi yêu miền Trung quá đấy thôi!
Tôi lại nghĩ đến nhạc sỹ An Thuyên, đến những thành công của ông cùng đồng nghiệp, thành công lớn của họ đa phần là những ca khúc viết về miền Trung. An Thuyên là người con của Xứ Nghệ (quê Quỳnh Lưu - Nghệ An), ông như con tằm biết nhả tơ vàng... cứ chuốt mãi cái tình, cái nghĩa để viết nên những ca từ, dòng nhạc về miền Trung luôn mới và thành công nhiều đến như thế!
Tôi cứ ngẫm, cứ suy... về cái tình của người Việt mình, về câu hát, về sức nặng của dòng âm nhạc dân gian vốn dĩ được gọt giũa, sàng lọc qua nhiều năm tháng để vững bền đi cùng với thời gian, với tháng năm...
Trở lại với "Hà Tĩnh mình thương", tôi thấy mê say những ảnh hình đặc trưng, đại diện của quê hương xứ Nghệ. Cũng vẫn là "răng mà thương mà nhớ", cũng vẫn là "muối mặn gừng cay", nhưng "gió và bụi lẫn trong dòng sữa mẹ", nhưng "trời nắng chang chang mà vẫn quàng áo tơi" thì... dễ gì mà viết được (!).
Những ca từ và âm thanh mang âm hưởng dân ca xứ Nghệ cứ xối vào tim người nghe da diết quá! để ai đó cứ thương giọt mồ hôi, thương dòng sông, thương vầng trăng quầng, trăng tán... thương cái giọng quê "trọ trẹ" gói chẳng chặt những nỗi niềm vất vả, những tất tả, ngược xuôi... Nhưng, vượt lên trên hết là cốt cách, là tâm hồn, là cái "tình", cái "nghĩa" của những người con Xứ Nghệ... để "dẫu đi xa là muốn về, dẫu khổ đau càng... muốn về".
Tôi vừa nghe vừa viết... viết mà chẳng kịp những gì tôi đang nghĩ, viết mà chẳng kịp những gì trong tim tôi đang ào ạt niềm yêu nhớ. Ồ không, là "thương" chứ, An Thuyên viết "Hà Tĩnh mình thương" kia mà, người Hà Tĩnh, người Nghệ Tĩnh mình vốn dĩ "giận mà thương... kia mà"!!!
nguồn: khainguyen
Miền Trung, với tôi là cả eo đất trải dài bên bờ biển Đông, từ Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh... vượt đèo Ngang qua Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên... rồi lại vượt con đèo Hải Vân để đến với Quảng Nam, Quảng Ngãi... Đà Nẵng, Bình Định, Khánh Hòa... eo đất đối mặt với biển, với bão giông, gió quật để tựa lưng vào dãy Trường Sơn cao ngất, chởm chởm những đốt sống giăng mành, sừng sững, uy nghiêm. Eo đất miền Trung làm nên dáng vóc Việt Nam, cong cong hình dáng mẹ tuổi xế chiều, cong cong chiếc đòn gánh... gánh cả sơn hà, gánh cả hai đầu Bắc - Nam.
Tôi không là người nơi ấy, nhưng ba mẹ tôi luôn dạy tôi sống nặng nghĩa, nặng tình để tôi cứ mãi thương những kiếp nghèo, mãi thương miền Trung nhọc nhằn, gian khó và lam lũ:
Miền Trung - câu ví dặm nằm nghiêng
Trên nắng và dưới cát
Câu hát cũ đã bao lần sàng lại
Lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm
Thương... mảnh đất nghèo mồng tơi không kịp rớt
Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ
Chỉ có bão là tốt tươi như cỏ
Không ai gieo mọc trắng mặt người...
Tôi yêu lắm đất và người nơi ấy, như đã yêu câu ca "gừng cay muối mặn", yêu câu ví "giận mà thương", yêu "tình người đọng mật", yêu cả cái nết "ăn cay, ăn mặn", yêu tiếng hát câu hò mềm mại như dòng sông, say đắm và diết da như lời ru, tiếng sáo...
Đêm qua, tôi đã vui, tôi vui như một đứa trẻ, bởi tôi háo hức, yêu mến giọng ca Thanh Lê từ vòng khu vực, rồi đến Đêm chung kết giải Sao Mai 2007... cứ hy vọng, đợi chờ, dõi theo tiếng hát của em - người con của xứ Nghệ, của Hà Tĩnh. Để rồi... đêm qua khi nghe khúc ca "Hà Tĩnh mình thương" của em vang lên từ sân khấu "Hòn Ngọc Việt" của thành phố biển Nha Trang, tôi dám chắc là em sẽ giành giải nhất, nhưng vẫn cứ hồi hộp, phấp phỏng, mong chờ... nín thở đợi nghe công bố kết quả.
Và rồi, niềm vui ấy đã đến... dẫu chẳng bất ngờ, nhưng tôi bỗng hét toáng lên, đấm vào người bên cạnh như một thói quen của thằng đàn ông mang cá tính trẻ con. Ai dè... lại chính là ba tôi, khiến ông "á" lên một tiếng, tôi chợt sững lại và hiểu ra mình đã vui, vui đến quá độ. Cũng may là ông không bị quá đau (!).
Sau một đêm, sáng dậy, tôi cứ ngẫm, cứ suy về miền Trung, về câu ca, giọng hát, về "Hà Tĩnh mình thương". Tôi nghe đi nghe lại ca khúc này... để cắt nghĩa một điều thật đơn giản: bởi tôi yêu miền Trung quá đấy thôi!
Tôi lại nghĩ đến nhạc sỹ An Thuyên, đến những thành công của ông cùng đồng nghiệp, thành công lớn của họ đa phần là những ca khúc viết về miền Trung. An Thuyên là người con của Xứ Nghệ (quê Quỳnh Lưu - Nghệ An), ông như con tằm biết nhả tơ vàng... cứ chuốt mãi cái tình, cái nghĩa để viết nên những ca từ, dòng nhạc về miền Trung luôn mới và thành công nhiều đến như thế!
Tôi cứ ngẫm, cứ suy... về cái tình của người Việt mình, về câu hát, về sức nặng của dòng âm nhạc dân gian vốn dĩ được gọt giũa, sàng lọc qua nhiều năm tháng để vững bền đi cùng với thời gian, với tháng năm...
Trở lại với "Hà Tĩnh mình thương", tôi thấy mê say những ảnh hình đặc trưng, đại diện của quê hương xứ Nghệ. Cũng vẫn là "răng mà thương mà nhớ", cũng vẫn là "muối mặn gừng cay", nhưng "gió và bụi lẫn trong dòng sữa mẹ", nhưng "trời nắng chang chang mà vẫn quàng áo tơi" thì... dễ gì mà viết được (!).
Những ca từ và âm thanh mang âm hưởng dân ca xứ Nghệ cứ xối vào tim người nghe da diết quá! để ai đó cứ thương giọt mồ hôi, thương dòng sông, thương vầng trăng quầng, trăng tán... thương cái giọng quê "trọ trẹ" gói chẳng chặt những nỗi niềm vất vả, những tất tả, ngược xuôi... Nhưng, vượt lên trên hết là cốt cách, là tâm hồn, là cái "tình", cái "nghĩa" của những người con Xứ Nghệ... để "dẫu đi xa là muốn về, dẫu khổ đau càng... muốn về".
Tôi vừa nghe vừa viết... viết mà chẳng kịp những gì tôi đang nghĩ, viết mà chẳng kịp những gì trong tim tôi đang ào ạt niềm yêu nhớ. Ồ không, là "thương" chứ, An Thuyên viết "Hà Tĩnh mình thương" kia mà, người Hà Tĩnh, người Nghệ Tĩnh mình vốn dĩ "giận mà thương... kia mà"!!!
nguồn: khainguyen