Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Hà Nội - Phan Ý Yên
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="DOO DOO" data-source="post: 165597"><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Hà Nội</span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span>[ATTACH]15684[/ATTACH]<span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">“Đôi khi các cô gái có thể tha thứ, quên hết mọi đau đớn đã trải qua, mỉm cười sau biết bao đêm vùi đầu vào nước mắt. Chỉ vì ai đó, vào một lúc nào đó đã từng nắm chặt tay cô mà bảo rằng: Anh ở đây mà!”</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sau một trận mưa đêm ngoài phố, tôi lục đục châm thuốc, ngồi bệt ở góc ban công và đọc An Ni Bảo Bối trong ánh đèn leo lét. À, vậy là nhớ ra, một thời gian nào đó, trong lòng cũng đã nghĩ “Hà Nội chắc phải là thành phố kiếp trước của riêng mình.”</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Hẳn vậy. Khi bắt buộc phải kéo cao cổ áo giữa mùa hè tháng Bảy, tôi bình thản nghĩ về những ngày mùa đông cũ kĩ ấy, ngồi cạnh một cô bé giọng nói trong veo ở vỉa hè lát gạch, nghe em ngọt ngào với anh chàng người yêu đi du học ở xa: “Ôi thương thế, sao ấy không đi ăn đi? Hay là tớ không đi chơi nữa, về nhà với ấy nhé?” Mười năm sau, giữa Sài Gòn, nghe những lời tương tự thế. Mà lòng chợt có chút hanh hao. Tôi tủi thân. Rất đàn bà. Cái kiểu tủi thân này. Chỉ vì khát khao, ghen tị, ước ao. Giá mà mình cũng được nói những lời “vô bổ” như vậy.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thực ra tôi vốn yêu mến sự cô đơn của riêng mình. Những buổi tối thế này, nhận thức rõ toàn thế giới đang bận rộn với những mối quan hệ khác (và chắc chắn là quan trọng hơn mối quan hệ với tôi), tự do làm những việc cô độc mà không sợ bị ai phàn nàn, đánh giá. Nước mắt có rơi xuống cũng là giọt nước mắt vô lí, tự hanh khô, tự chết đi trên nền gạch sau khi băng mình qua một quãng đường dài lặng lẽ. Tôi sẽ luôn đặc biệt chú ý đến từng chuyển động nhỏ xung quanh mình. Từ chiếc kim đồng hồ tích tắc, tiếng con thạch sùng tặc lưỡi, tiếng thở dài của chính mình, tiếng xe máy vòng vọng ở sân chung cư, tiếng người online rồi offline ở Skype, tiếng con mọt cắn gỗ bền bỉ. Mà tuyệt nhiên. Sẽ không có tiếng Người. Không một chút tiếng Người. Rồi sẽ bất giác vòng tay tự ôm lấy thân mình siết nhẹ. Có thể giọt nước mắt sẽ lại rơi. Có thể không. Nhưng chắc chắn luôn âm thầm và tĩnh lặng.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ừ, đang nhắc về Hà Nội nhỉ. Giống như một định mệnh. Tôi nhất định đã phải lòng đàn ông Hà Nội. Chưa từng một ngoại lệ nào. Hay sự ngẫu nhiên này vô tình đã trở thành một thứ tín ngưỡng cá nhân? Tôi không biết rõ. Chỉ nhớ rằng trái tim giống như một loài hư hỏng bất trị. Tổn thương và lì lợm. Xuẩn ngốc và ngớ ngẩn. Nhìn những chậu cây bé tí xanh rờn, rèm cửa tung phần phật, nghĩ về người đàn ông ấm áp và khao khát anh ta. Một khao khát thuần túy bản năng, áp tấm lưng trần vào vòng tay ấy, nghe được tiếng tim ngược dấu với mình khe khẽ đập. Đêm chẳng thể nào còn đủ dài được nữa! Rồi sẽ quay mặt, choàng tay qua người anh, nhấm nhẳng cắn vào cằm, cười khanh khách. Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao. Tôi sẽ giữ anh ở đây thật lâu, người đàn ông Hà Nội của mình. Nhất định thế! Dù có phải trói nghiến lấy anh, cũng sẽ không bao giờ buông anh ra nữa.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Hà Nội. Tôi vẫn luôn nghĩ về nơi ấy như thế. Người đàn ông ấy. Tôi vẫn luôn nghĩ về như thế. Bằng cách hít thở thật sâu.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Dẫu rằng sự ích kỉ của bản thân sẽ không một ai trên đời hiểu được. Mà có là gì. Bởi vì người đàn ông đó sẽ không bao giờ đến.</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="DOO DOO, post: 165597"] [CENTER][SIZE=4][FONT=arial]Hà Nội [/FONT][/SIZE][ATTACH=CONFIG]15684[/ATTACH][SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE] [SIZE=4][FONT=arial] [/FONT][/SIZE][/CENTER] [SIZE=4][FONT=arial] “Đôi khi các cô gái có thể tha thứ, quên hết mọi đau đớn đã trải qua, mỉm cười sau biết bao đêm vùi đầu vào nước mắt. Chỉ vì ai đó, vào một lúc nào đó đã từng nắm chặt tay cô mà bảo rằng: Anh ở đây mà!” Sau một trận mưa đêm ngoài phố, tôi lục đục châm thuốc, ngồi bệt ở góc ban công và đọc An Ni Bảo Bối trong ánh đèn leo lét. À, vậy là nhớ ra, một thời gian nào đó, trong lòng cũng đã nghĩ “Hà Nội chắc phải là thành phố kiếp trước của riêng mình.” Hẳn vậy. Khi bắt buộc phải kéo cao cổ áo giữa mùa hè tháng Bảy, tôi bình thản nghĩ về những ngày mùa đông cũ kĩ ấy, ngồi cạnh một cô bé giọng nói trong veo ở vỉa hè lát gạch, nghe em ngọt ngào với anh chàng người yêu đi du học ở xa: “Ôi thương thế, sao ấy không đi ăn đi? Hay là tớ không đi chơi nữa, về nhà với ấy nhé?” Mười năm sau, giữa Sài Gòn, nghe những lời tương tự thế. Mà lòng chợt có chút hanh hao. Tôi tủi thân. Rất đàn bà. Cái kiểu tủi thân này. Chỉ vì khát khao, ghen tị, ước ao. Giá mà mình cũng được nói những lời “vô bổ” như vậy. Thực ra tôi vốn yêu mến sự cô đơn của riêng mình. Những buổi tối thế này, nhận thức rõ toàn thế giới đang bận rộn với những mối quan hệ khác (và chắc chắn là quan trọng hơn mối quan hệ với tôi), tự do làm những việc cô độc mà không sợ bị ai phàn nàn, đánh giá. Nước mắt có rơi xuống cũng là giọt nước mắt vô lí, tự hanh khô, tự chết đi trên nền gạch sau khi băng mình qua một quãng đường dài lặng lẽ. Tôi sẽ luôn đặc biệt chú ý đến từng chuyển động nhỏ xung quanh mình. Từ chiếc kim đồng hồ tích tắc, tiếng con thạch sùng tặc lưỡi, tiếng thở dài của chính mình, tiếng xe máy vòng vọng ở sân chung cư, tiếng người online rồi offline ở Skype, tiếng con mọt cắn gỗ bền bỉ. Mà tuyệt nhiên. Sẽ không có tiếng Người. Không một chút tiếng Người. Rồi sẽ bất giác vòng tay tự ôm lấy thân mình siết nhẹ. Có thể giọt nước mắt sẽ lại rơi. Có thể không. Nhưng chắc chắn luôn âm thầm và tĩnh lặng. Ừ, đang nhắc về Hà Nội nhỉ. Giống như một định mệnh. Tôi nhất định đã phải lòng đàn ông Hà Nội. Chưa từng một ngoại lệ nào. Hay sự ngẫu nhiên này vô tình đã trở thành một thứ tín ngưỡng cá nhân? Tôi không biết rõ. Chỉ nhớ rằng trái tim giống như một loài hư hỏng bất trị. Tổn thương và lì lợm. Xuẩn ngốc và ngớ ngẩn. Nhìn những chậu cây bé tí xanh rờn, rèm cửa tung phần phật, nghĩ về người đàn ông ấm áp và khao khát anh ta. Một khao khát thuần túy bản năng, áp tấm lưng trần vào vòng tay ấy, nghe được tiếng tim ngược dấu với mình khe khẽ đập. Đêm chẳng thể nào còn đủ dài được nữa! Rồi sẽ quay mặt, choàng tay qua người anh, nhấm nhẳng cắn vào cằm, cười khanh khách. Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao. Tôi sẽ giữ anh ở đây thật lâu, người đàn ông Hà Nội của mình. Nhất định thế! Dù có phải trói nghiến lấy anh, cũng sẽ không bao giờ buông anh ra nữa. Hà Nội. Tôi vẫn luôn nghĩ về nơi ấy như thế. Người đàn ông ấy. Tôi vẫn luôn nghĩ về như thế. Bằng cách hít thở thật sâu. Dẫu rằng sự ích kỉ của bản thân sẽ không một ai trên đời hiểu được. Mà có là gì. Bởi vì người đàn ông đó sẽ không bao giờ đến.[/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Hà Nội - Phan Ý Yên
Top