Hà Nôi - Hà Nội

baongockubi

New member
Xu
0
Một chút tản mạn


Reng!Reng!Reng! Một hồi chuông điện thoại vang lên.Nó lồm ngồm ngồi dậy với đôi mắt vẫn đang còn muốn díu lại với nhau,hai tay dò dẫm xung quanh xem cái reng!reng kia nằm ở đâu,tự nhiên lại la hét không đúng lúc,làm tan biến mất khoảnh khắc đẹp trong giấc mơ của Nó.”Ai giờ này,mới sáng tinh sương lại nháy máy thế này!Nó tự lẩm nhẩm vậy”.Nó tắt điện thoại định nằm ngủ tiếp,nhưng Nó bỗng chợt bật giậy như chợt nhớ ra điều gì.Đúng rồi,đấy là cô bạn cùng xóm trọ với Nó nháy máy để sáng nay cùng đi tham gia với đội tình nguyện của trường tham gia hoạt động Vì Thành Phố Tôi Yêu của thành đoàn Hà Nội.Hôm nay,đối với Nó có khác biệt so với mọi hôm.Nó phải dậy sớm hơn,không giống như mọi lần, Nó còn đang được thiên thần bóng tối che chở và có khi còn đang đi ngao du những đâu đâu trong giấc mộng của mình.Nhìn đồng hồ,đã 6h10’,Nó vội vàng bật giậy miệng lẩm bẩm:”Chết!chết!Sao lại có thể quên được nhỉ?Nhanh không muộn nào,sắp 6h30’ rồi,sao bà kia không gọi cho mình sớm hơn nhỉ,hay là cũng ngủ quên như mình”.Nó đi vệ sinh cá nhân, nhanh nhẹn,khẩn trương,chưa khi nào mới sáng sớm Nó lại vội vàng như thế.Chắc Nó thấy háo hức khi tham gia vào đợt tình nguyện này.Rồi lao vào trong phòng Nó khoắc nhanh chiếc áo gió và xỏ giầy vào,ra cửa hướng sang phòng trọ bên cạnh gọi bạn kia cùng đi.Đạp xe nhanh vào trường,ở đó mọi người tập trung để cùng xuất phát,đúng 6h35’ Nó đã có mặt ở trường,mọi người đã có mặt gần như đầy đủ,chỉ còn thiếu trưởng đoàn nữa thôi,tranh thủ Nó ghé qua quán bên đường kiếm chút gì đó nhét nhanh vào bụng để còn chiến đấu với những tò mò đang chờ nó phía trước.Kia rồi trưởng đoàn đã đến ,trên tay xách một túi nặng trĩu toàn là đồng phục cho các thành viên tham gia tình nguyện hôm nay,mọi người nhanh chóng tập trung thành mấy nhóm nhỏ hơn và khoác vào cho mình những chiếc áo đồng phục trông thật bắt mắt với màu xanh lá cây,màu của chồi non tràn đầy nhựa sống.Mọi người đều im lặng để nghe trưởng đoàn phổ biến “Hôm nay đoàn chúng ta sẽ tham gia chương trình Vì thành phố tôi yêu do thành đoàn Hà Nội tổ chức,chúng ta sẽ đến Cung văn hóa Thiếu Nhi tham dự và sẽ bắt tay ngay vào hoạt động của chương trình với khẩu hiệu vì thành phố xanh,sạch ,đẹp”.Sau khi được phổ biến,cả đội cùng xuất phát.Người đi xe bus, người đi xe máy, còn ai không chịu được nhiệt trên xe bus thì phải đi xe moto hai bánh loại phải đạp bằng chân mới đi được,cái mà người Tây gọi là bicycle.Nó cũng đi bằng loại xe đấy nhưng không phải vì bị say xe mà Nó muốn cùng đi với hội bạn và để ngắm Hà Nội đắm mình trong buổi sớm tinh sương đẹp như thế nào.Nhóm của Nó bắt đầu cuộc hành trình đi tìm màu xanh cho thủ đô.

Nhóm Nó có năm cái xe đạp và hai xe máy cùng mười bốn con người cứ lăn tròn theo bánh xe lăn trên những con đường quen thuộc của Hà Nội.Hòa cùng với dòng người đang hối hả,nhanh chóng đến nơi làm việc cho kịp giờ làm việc,Nó cùng với nhóm cũng như cuốn theo dòng người, những guồng xe đạp nhanh hơn để kịp đến nơi,có khi còn vượt cả đèn đỏ nữa.Nhưng cũng có lúc Nó đi chậm lại để thả hồn mình vào buổi sáng mùa đông của Hà Nội,Nó cảm thấy cái rét ở đây cũng không khác gì ở quê lắm,vẫn thế,vẫn giống như những buổi sáng mùa đông ở quê mà Nó phải dậy từ sớm để đi ra ngoài ruộng vào những ngày mùa bận rộn,vẫn cái tiết trời lành lạnh buổi sáng và màn sương mai bao quanh mọi vật mờ mờ ảo ảo. Nhưng rồi Nó cũng như nhận ra được cái khác lạ so với quê nó,cái cảnh đã khiến Nó thực sự bị lôi cuốn.Đằng kia,đứng từ cuối con đường phố Huế nhìn về phía Hồ Gươm,một bức tranh như vừa hư vừa thực hiện ra trước mắt Nó,một bức tranh không giống với bất cứ bức tranh nào mà Nó đã từng thấy trước đó,vẫn là hàng cây chạy xung quanh Hồ,vẫn là những chậu hoa với muôn màu muôn vẻ đang thi nhau khoe hương tỏa sắc,vẫn những bãi cỏ xanh tươi chạy bao quanh mặt Hồ phẳng lặng ,nhưng bức tranh thức sự ấn tượng hiện lên với nét tô điểm rất riêng của buổi sáng mùa đông Hà Nội.Tất cả khung cảnh mà Nó thường thấy của Hồ Gươm, hôm nay được phủ lên màn sương mờ ảo,trông giống như một chiếc màn bao phủ khắp mặt Hồ chưa kịp tháo ra sau một giấc ngủ say nồng.Vẫn là Tháp Rùa đứng uy nghi giữa mặt Hồ,vẫn chiếc cầu Thê Húc nho nhỏ nối thằng vào đền Ngọc Sơn nhưng hôm nay nó trông giống như một nét vẽ nhỏ,đỏ tươi ẩn trong làn mây trắng dịu bồng bềnh giữa mặt Hồ,vẫn hàng cây xanh tươi dợp bóng soi mình trên mặt nước trong xanh, tất cả như được pha lẫn trong màn sương mai dịu dàng và mờ ảo. Bức tranh mà Nó thấy hiện ra thật yên bình và lãng mạn,hơn lúc nào hết nó càng thấy yêu khung cảnh ở đây hơn,yêu Hà Nội hơn,yêu thủ đô ngàn năm văn hiến của Nó,của những người con sinh ra trên mảnh đất Việt này.Trong lòng Nó như có cái gì đang thúc giục hãy làm điều gì đó để cho mặt nước kia sẽ mãi phẳng lặng yên bình,sẽ luôn xanh trong để những hành cây kia tha hồ thỏa sức ngắm mình xuống mặt Hồ soi bóng,làm gì đó để Hà Nội thực sự là một thủ đô của người Việt,là thành phố vì hòa bình,vì thành phố xanh,sạch, đẹp. Ngàn câu hỏi như bủa vây quanh Nó,và như chợt thoát ra khỏi những cảm xúc ,những suy nghĩ của mình về Hà Nội,chính hôm nay đây Nó đang đi để mong góp một phần nhỏ bé để tìm lại màu xanh cho thủ đô,tìm lại một thành phố xanh hơn,đẹp hơn.Nó đạp nhanh xe hơn, ”Sắp đến nơi rồi!”.Một đứa trong nhóm hô lên.Kia rồi,dọc theo đường Đinh Tiên Hoàng,đến vườn hoa Lí Thái Tổ rẽ phải là đến Cung Văn Hóa Thiếu Nhi.Đây rồi,cảnh tượng hiện ra trước mắt Nó thật náo nhiệt.Một màu xanh tươi bao phủ khắp không gian,nào là băng giôn,khẩu hiệu màu xanh,nào là bức rèm sân khấu cũng màu xanh và nhiều hơn nữa đó là những con người như nó đang khoác trên mình chiếc áo màu xanh,là những sinh viên trên địa bàn thủ đô cùng đến đây tham gia để muốn góp một phần nào đó,cùng chung tay góp sức vì một thành phố thân yêu.Nó thấy như tất cả cùng chung một tiếng nói, cùng chung một mục đích,Nó thấy những bạn sinh viên kia chưa gặp bao giờ nhưng cứ ngỡ như đã quen từ lâu rồi,rất thân thiện và dễ gần,tất cả tạo thành một khối gắn bó,đoàn kết với nhau, cùng nhau chung tay để bảo vệ một thành phố xanh ,sạch, đẹp.Và khí thế đó càng như rạo rực hơn,hùng hồn hơn khi cả sân khấu hô vang khẩu hiệu:”Tất cả vì thành phố tôi yêu.Chúng ta hãy nghĩ xanh,sống xanh”. Buổi lễ khai mạc diễn ra có phần khẩn trương,để các tình nguyện viên còn nhanh chóng tản về các địa bàn đã được phân công.Nhưng không vì thế mà buổi lễ diễn ra tẻ nhạt,ngược lại những màn văn nghệ cùng với những giai điệu thân thương vang lên qua sự thể hiện của các văn nghệ sĩ làm cho không khí càng trở nên thực sự ý nghĩa hơn.Ấn tượng nhất đó là màn diễn đồng ca của các em nhỏ thuộc Cung văn hóa thiếu nhi với bài hát “Trái đất này là của chúng mình” ,lời bài hát như muốn thúc giục mọi người xích lại gần nhau,cùng có ý thức chung tay bảo vệ trái đất,hành tinh sống của chúng ta. Như tiếp thêm động lưc,sau buổi lễ các nhóm nhanh chóng di chuyển về địa bàn được phân công.

Nhóm của Nó được phân về phố Đội Cấn-Ba Đình,một đoạn đường khá xa từ Bờ Hồ đến địa điểm tác chiến.Cả nhóm cùng khẩn trương lao nhanh về mục tiêu ,36-Đội Cấn,mọi ngưởi cùng thẳng tiến.Ai cũng muốn đến đó thật nhanh,Nó cũng vậy,chiếc xe đạp ngày thường của Nó hôm nay phóng như tên bay mặc dù phải lai thêm một cô bạn nặng ngoài ‘tứ tuần’ nữa,không sao Nó như không cảm thấy nặng nhọc gì cả mà chỉ mong nhanh nhanh đến nơi.Có một sự cố nhỏ trên đường,chiếc xe của hai cô bạn nhỏ kia không sao có thể đi nhanh kịp với nhóm được,thỉnh thoảng nhóm lại đi chậm hơn để chờ,chắc chiếc xe đạp kia đang còn thả hồn với khung cảnh trên Bờ Hồ nên không thể nào tập trung hết công suất được.Một ý kiến nảy sinh,cho một bạn ở xe đó chuyển sang xe đạp khác đi kẹp 3 do một tay lái cừ khôi,khỏe mạnh được mệnh danh là tay lái’trâu bò ’nhất.Mọi việc suôn sẻ hơn,cả nhóm Nó vừa đi vừa nói chuyện,cười vang,với những câu pha trò hóm hỉnh của cô bạn trong nhóm,thỉnh thoảng chiếc xe đạp kẹp ba lai cô bạn đó đi qua đoạn ngã ba,ngã tư có mấy chú cảnh sát giao thông,cô bạn đó lại la lớn:”chú ơi,bạn này kẹp ba,vượt đèn đỏ,không đội mũ bảo hiểm đây này!”. Đúng là dở thật rồi,rõ ràng là đang ngồi trên chiếc xe đó mà lại ngồi la hét lung tung,người ta gọi đó là “vừa ăn cướp,vừa la làng”.Nó và mọi người cùng phì cười và thấy vui hơn,cô bạn đấy luôn vậy,luôn đem lại niềm vui,tiếng cười cho mọi người bằng sự vui tươi,hóm hỉnh và pha chút không bình thường của mình.Nói vậy không hề oan chút nào,bởi bọn sinh viên trong khoa gọi những đứa thi được 9,10 điểm các môn thuộc bộ Triết học-Mác Lê Nin đều là không bình thường,mà cô ta ẵm tới hai con 9 thi cuối kì môn Chủ nghĩa xã hội và Tư tưởng Hồ Chí Minh thì đúng là dở hơi thật rồi. Thôi,cũng đành thông cảm cho bạn ấy vậy,không như vậy thì không phải là bạn đó nữa.Đoàn xe vẫn miệt mài tiến về đích,chẳng mấy chốc cái mục tiêu đã dần hiện ra.Nó reo lên: “36-Đội Cấn đây rồi”.Trước mặt mọi người 36-Đội Cấn đó là ủy ban nhân dân Phường Đội Cấn,sau khi nhóm trưởng vào gặp gỡ với người phụ trách về đợt tình nguyện lần này thì nhóm được giao nhiệm vụ đi bóc hết những loại giấy dán quảng cáo và sơn lại những vết bẩn,những số điện thoại quảng cáo được in lên trên tường.Dụng cụ đã được chuẩn bị đầy đủ,mỗi nhóm được giao chỉ tiêu một thùng sơn và các đồ nghề cần thiết,nào lăn sơn,nào bình xịt nước,nào dao cạo tường..Ai cũng háo hức,cầm đồ nghề trong tay như những thợ lăn sơn thực thụ và sẵn sàng nhập cuộc.Nó cùng với nhóm được một bác của phường dẫn đến ngõ 47-Đội Cấn,một ngõ nhỏ với nhiều nghách con với những con số nhí nhố kèm những tờ giấy quảng cáo,giới thiệu dán chồng chất lên hai bên tường.Trông thật mất mỹ quan,Nó thấy thật chướng mắt quá và nghĩ thầm:”Sao lại có những con người như vậy nhỉ,phải cho bọn họ quay về lớp 2 học lại ngay bài tập đọc ‘Đẹp mà không đẹp’ mới được”. Không còn chần chừ gì nữa Nó và cả bọn bắt đầu công việc,đứa thì pha sơn,đứa đi phun nước lên những tờ giấy quảng cáo để dễ cạo hơn, sau đó một nhóm đi sau cạo những mảng giấy đó,đứa thì đi quét sơn lên những con số trên tường,nào là số điện thoại khoan cắt bê tông,nào là quảng cáo diệt mối tận gốc,nào là số điện thoại quảng cáo thông hút bể phốt v.v.nhiều không kể xiết, không còn thiếu thứ gì là không bày lên tường nữa.Không khí làm việc thật khẩn trương,luồn lách lần lượt qua từng con hẻm nhỏ,không bỏ sót qua con số hay mẫu giấy nào,dần dần những bức tường nhem nhuốc kia chẳng mấy chốc đã được khoác trên mình chiếc áo trắng tinh,thơm tho mùi sơn mới.Nó cùng cả bọn thấy vui vui khi thấy thành quả lao động của mình,những bức tường không còn lấm lem,xấu xí như trước nữa.Sau khi hết ngõ 47,hành trình tiếp theo của nhóm là phố Ngọc Hà,con phố gắn với làng hoa nổi tiếng mang tên “Làng hoa Ngọc Hà”.Tuy đã gần trưa nhưng trong nhóm không ai tỏ vẻ mệt mỏi hay muốn nghỉ ngơi chút xíu,thay vào đó vẫn là những khuôn mặt rạng ngời,tươi cười,hớn hở,pha lẫn chút bụi tường nhem nhuốc,nước sơn vương vẩy trên gò má.Lần này cả hội như quen dần với công việc và có vẻ thành thạo như những thợ sơn “chuyên nghiệp”,những bàn tay nhẹ nhàng,thanh thoát đều đều đưa những con lăn sơn trải đểu lên từng dãy số kia làm cho chúng dần dần biến mất.Chẳng mấy chốc đã đến ngõ cuối cùng trên con phố Ngọc Hà,Nó và cả bọn bây giờ vẫn không có gì tỏ mệt mỏi cả,cả hội như khẩn trương hơn để còn nhanh về kịp học ca chiều.Đồng hổ đã điểm sang 11h30, cũng là lúc mà công việc được giao đã hoàn thành suôn sẻ.Nó cảm thấy thời gian như có vẻ trôi thật nhanh,chắc hẳn không chỉ riêng mình Nó,ai trong nhóm cũng muốn làm nhiểu nhiều hơn thế nữa,đôi mắt Nó vẫn còn vương lại trên những con hẻm nhỏ,nghách nhỏ mà Nó cùng cả hội đã đi qua, trên những vệt sơn đang khô dần,để lại một lớp trắng tinh che lấp đi những vết bẩn,loang lổ trên tường.Cả nhóm cùng quay trở lại ủy ban nhân dân Phường trong những tiếng cười đùa vui vẻ, sảng khoái

Sau khi trở về ủy ban,cả nhóm nhận được sự cảm ơn,cùng những lời chúc mừng ,một chút quà gọi là của ủy ban nhân dân Phường cùng với những cái bắt tay thật đáng để nhớ.Hành trình trên con đường trở về bắt đầu,từng ấy con người khi đi,cùng từng đó cái xe bây giờ vẫn trở về nguyên vẹn,có thêm chút gì đó thì đó là những bụi bẩn,là những vệt sơn vung vẩy chút ít trên những tấm áo màu xanh,trên những khuôn mặt vui vẻ,rạng ngời.Nhưng Nó cùng với cả hội như nhận ra hành trình trên con đường trở về còn đồng hành một thứ gì khác nữa,không giống như lúc bắt đầu cuộc xuất quân.Đó không phải thứ có thể sờ thấy,nhìn thấy được nhưng chắc hẳn không riêng gì Nó,mọi người trong nhóm đều có thể cảm nhận được.Cái mà trong mỗi con ngưởi ai cũng muốn hướng đến để cuộc sống của họ thêm vui tươi và ý nghĩa hơn.Những vòng xe vẫn đều đều đưa Nó qua những con đường với hai bên là những hàng cây xanh tươi,thẳng tắp.Không vội vàng như trước nữa,Nó chậm dãi hơn so với hội bạn,với vẻ trầm tư,dường như trên khuôn mặt Nó thoảng qua chút gì đó man mác buồn.Nó cảm thấy như đang đi trên từng kí ức của mình,Nó như đang tưởng tượng ra trong đầu một ngày nào đó Nó phải rời xa Hà Nội,cũng không còn lâu nữa,Nó đã là sinh viên cuối năm ba rồi,chỉ một năm nữa thôi,tất cả những giây phút như thế này đây sẽ trở thành những kỉ niệm mang theo trong Nó.Rồi những hình ảnh thân thương của Hà Nội như bám chặt lấy trong suy nghĩ Nó,những con phố mà Nó đã từng đi qua với những nét đặc trưng riêng không thể nhầm lẫn với những con phố khác,nào là phố Nguyễn Du,phố Trần Hưng Đạo với hương thơm thoang thoảng của hoa sữa vào mỗi độ thu đến,nào là sắc tím bằng lăng phủ đầy trên vỉa hè Giải Phóng mỗi khi hè về,rồi những hàng xoan tây chạy dài trên con đường Thanh Niên đầy thơ mộng hay màu trắng tinh khiết của hoa sưa trên phố Hàng Dầu.Rồi đến cả những món ăn mà ai đã từng thử thì sẽ nhớ mãi không quên,đó là phở Hà Nội,là bánh cuốn Thanh Trì hay hương vị của cốm làng Vòng...Hà Nội trong Nó còn có những con người thân thiện,gần gũi, những người bạn mới, giống như Nó,cùng ở những miền quê khắp Bắc,Trung ,Nam cùng về đây học tập.Và cả những ngày ôn thi cuối kì mệt mỏi, những ngày Nó cùng với cô bạn nhỏ vùi đầu trong sách vở để vượt qua kì thi đầy căng thẳng.

Hà Nội là vậy đấy,luôn khiến cho những người sống ở đây luôn tự hào về một thủ đô nghàn năm văn hiến,còn đối với những ai đã xa Hà Nội hay sắp phải xa Hà Nôi thì luôn để lại trong lòng họ những khoảnh khắc đáng nhớ,dù ở bất cứ phương trời nào,dù là ai,nếu họ đã từng một lần được ghé qua Hà Nội chắc hẳn không thể quên những góc phố quen thuộc,những di tích lịch sử,những món ăn đặc trưng..của Hà Nội.Nó cũng giống như họ,thời sinh viên gắn với thủ đô thân yêu đã sắp kết thúc,có thể sau khi học xong Nó sẽ không còn ở Hà Nội nữa,nhưng trong Nó sẽ luôn nhớ mãi những kỉ niệm thân thương về Hà Nội,nhớ nhiểu lắm,nhớ từng con phố,nhớ những hàng cây,nhớ đến những con người Hà Nội,nhớ cả vóc dáng nhỏ nhắn của cô bạn cùng Nó trong thư viện khi mỗi mùa thi đến.Trong khoảnh khắc nào đó Nó như muốn thời gian trôi chậm lại để còn kịp làm chút gì đó,góp một phần nhỏ vì thủ đô thân yêu,đến khi rời xa Hà Nội,Nó cảm thấy nhẹ nhàng hơn và mỗi khi nghĩ về Hà Nội trong Nó sẽ còn có chút gì đó để nhớ!

Hà Nội 20/01/2010
Trần Bá Phú
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top