Kim Sang Yong
New member
- Xu
- 0
Mùa hè đến, để tránh cái nóng thiêu đốt, và nếu là sinh viên hay học sinh, để xả hơi sau một năm học vất vả, hay đơn giản là chỉ để nuông chiều bản thân hơn một chút, bạn có thể tìm cho mình một bãi biển, một khu du lịch sinh thái với nhiều tiện nghi, hoặc chỉ là những giờ phút thảnh thơi trong một góc quán café quen.
Còn tôi, tôi sẽ tìm về Hà Giang, mảnh đất cheo leo nơi biên cương tổ quốc. Tại sao ư? Hãy thử đi cùng tôi một lần, xem vì sao tôi gọi nỗi thương nhớ ấy là Hà Giang nhé.
Dân du lịch bụi như chúng tôi gọi Hà Giang là một điểm đến không bao giờ chán. Người đi ít thì 2-3 lần, đi nhiều thì không nhớ hết được, nhưng điều kì lạ là lần nào đến Hà Giang, những cảm xúc vẫn như lần đầu, vẫn thấy choáng ngợp, thấy rung động, níu kéo mạnh mẽ như lần đầu tiên.
Đó là những con đèo ôm lấy cao nguyên đá, trong một buổi chiều trời xanh thăm thẳm và nắng thì ươm vàng như mật.
Hay những con đường độc đạo uốn quanh những ngọn núi, bảng lảng khói bay như dẫn bạn vào thiên đường, những bản làng nhỏ xinh yên bình, những ngôi nhà đất với hàng rào đá.
Nhưng thiên nhiên sẽ không phải là điều duy nhất mời gọi bạn đến với miền biên cương này, hãy đến, đến gần hơn nữa với con người ở đây. Khuôn mặt hồn hậu và lòng hiếu khách như bản năng, những người bạn dân tộc Mông, Tày… đón khách phương xa chỉ với những bát rượu ngô say nồng, tô mèn mén hay bát canh cải mèo muối chua.
Ai đến với vùng đất này, cũng không thể không chụp những đứa trẻ vùng cao này. Khuôn mặt bầu bĩnh lấm lem bùn đất, mùa đông thì những cặp má kia cứ đỏ hồng lên vì nẻ, cái miệng chúm chím, và nụ cười hồn nhiên như cỏ cây, nắng gió.
Chợ phiên vùng cao cũng là một nét đặc trưng văn hóa của mảnh đất này. Nếu đi vào những ngày cuối tuần, rất dễ để bạn có thể tham gia vào một phiên chợ. Sắc màu rực rỡ, vải vóc, đồ ăn thức uống, nông cụ, băng đĩa nhạc, quà bánh, những nếp váy, những tiếng nói tiếng cười, những khuôn mặt tươi vui…
Để rồi đọng lại trong tâm trí tôi, vẫn là một nỗi thương nhớ mang tên Hà Giang, những lúc lạc đường ăn nhờ ngủ nhờ trong cái nghĩa tình của những gia đình người dân tộc, những sớm sương giăng, những đỉnh đèo óng ánh nắng vàng, những hoàng hôn tím lịm cả triền núi.
Tôi không thể nói hết trong một vài câu chữ và bức hình, bạn hãy đến, và cảm nhận một miền đất đẹp như trong truyện cổ, với những tình người chan chứa và nồng hậu, để mỗi bước chân đi lại thêm yêu đất nước Việt Nam mình.
Còn tôi, tôi sẽ tìm về Hà Giang, mảnh đất cheo leo nơi biên cương tổ quốc. Tại sao ư? Hãy thử đi cùng tôi một lần, xem vì sao tôi gọi nỗi thương nhớ ấy là Hà Giang nhé.
Dân du lịch bụi như chúng tôi gọi Hà Giang là một điểm đến không bao giờ chán. Người đi ít thì 2-3 lần, đi nhiều thì không nhớ hết được, nhưng điều kì lạ là lần nào đến Hà Giang, những cảm xúc vẫn như lần đầu, vẫn thấy choáng ngợp, thấy rung động, níu kéo mạnh mẽ như lần đầu tiên.
Đó là những con đèo ôm lấy cao nguyên đá, trong một buổi chiều trời xanh thăm thẳm và nắng thì ươm vàng như mật.
Hay những con đường độc đạo uốn quanh những ngọn núi, bảng lảng khói bay như dẫn bạn vào thiên đường, những bản làng nhỏ xinh yên bình, những ngôi nhà đất với hàng rào đá.
Nhưng thiên nhiên sẽ không phải là điều duy nhất mời gọi bạn đến với miền biên cương này, hãy đến, đến gần hơn nữa với con người ở đây. Khuôn mặt hồn hậu và lòng hiếu khách như bản năng, những người bạn dân tộc Mông, Tày… đón khách phương xa chỉ với những bát rượu ngô say nồng, tô mèn mén hay bát canh cải mèo muối chua.
Ai đến với vùng đất này, cũng không thể không chụp những đứa trẻ vùng cao này. Khuôn mặt bầu bĩnh lấm lem bùn đất, mùa đông thì những cặp má kia cứ đỏ hồng lên vì nẻ, cái miệng chúm chím, và nụ cười hồn nhiên như cỏ cây, nắng gió.
Chợ phiên vùng cao cũng là một nét đặc trưng văn hóa của mảnh đất này. Nếu đi vào những ngày cuối tuần, rất dễ để bạn có thể tham gia vào một phiên chợ. Sắc màu rực rỡ, vải vóc, đồ ăn thức uống, nông cụ, băng đĩa nhạc, quà bánh, những nếp váy, những tiếng nói tiếng cười, những khuôn mặt tươi vui…
Để rồi đọng lại trong tâm trí tôi, vẫn là một nỗi thương nhớ mang tên Hà Giang, những lúc lạc đường ăn nhờ ngủ nhờ trong cái nghĩa tình của những gia đình người dân tộc, những sớm sương giăng, những đỉnh đèo óng ánh nắng vàng, những hoàng hôn tím lịm cả triền núi.
Tôi không thể nói hết trong một vài câu chữ và bức hình, bạn hãy đến, và cảm nhận một miền đất đẹp như trong truyện cổ, với những tình người chan chứa và nồng hậu, để mỗi bước chân đi lại thêm yêu đất nước Việt Nam mình.