Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
Gửi người yêu ảo !
Người yêu ơi !
Anh cho em gọi hai từ " người yêu " ấy nhé, hai từ ấy đối với em thật thiêng liêng cũng rất diệu kỳ anh ạ !
( hai tiếng người yêu ) người ta có thể thật lòng gọi như vậy mà cũng có thể đùa phải không anh ?
Còn em khi gọi hai từ đó là xuất phát từ lòng em, từ trái tim, từ tình yêu nào đó đang ở trong em
Hàng đêm em vẫn nghĩ về anh - nghĩ nhiều lắm,
em hình dung ra anh ( hình dung ) anh hiểu điều đó chứ ?
Nhưng em không thể, hình ảnh anh không hiện hữu, lu mờ trong dòng suy nghĩ.
Đôi lúc nó lại làm em thấy vui _ vui rồi buồn _ nhiều lúc em lại khóc,
không hiểu vì sao nữa, mình ở xa nhau quá anh nhỉ ?!
Nếu như hai chúng ta yêu nhau ( quy luật nào sẽ tồn tại ?)
Người ta có thể đến với nhau bằng nhiều cách, như cách của chúng ta cũng có thể có, ( nhưng thật khó phải không anh ? )
Nhiều lúc nghĩ em lại thấy buồn và thấy lo lắng quá liệu mọi thứ có đủ sức mạnh, ý trí em có đủ nghị lực để gần anh không!
Để có thể đi đến một đáp số cho một phương trình lập phương không?
hay đáp số mãi chỉ mù mờ hoặc một con số không tròn trĩnh.
Em không còn trẻ nữa, hạnh phúc, một mái ấm là một mơ ước ( mơ ước ) chỉ là những mơ ước _ đã là mơ mấy khi trở thành hiện thực đâu anh.
Em thấy hoang mang khi nghĩ về anh biết đâu ở phương đó anh đang tay trong tay bước cùng ai đó, đang thủ thỉ lời thương yêu thì thầm bên tai ai đó.... Có lẽ nào những ý nghĩ là thật còn tình cảm em dành cho anh là ảo không anh ?
Nhiều đêm em cố nhắm mắt để xua đi những ý nghĩ rất vội về anh ( Rất vội ở đây có nghĩa là, mong được gần anh, với ý nghĩ mong có anh bên cạnh, đó là rất vội phải không anh? )
Em muốn xua đi tất cả, nhiều khi em muốn hét thật to, với cảm giác trong cuộc sống này chỉ mình em tồn tại.
Em nghĩ đi - nghĩ lại rồi em vẫn bị ám ảnh một điều gì đó, từ anh, từ nơi phương trời xa ấy, cứ ào về bên em.
Trời mùa đông Hà Nội năm nay thật giá lạnh, em thấy ấm hơn khi nghĩ về anh, em thấy phố đông giá lạnh vương nắng hồng khi có anh bên cạnh .
Ở phương trời ấy với những công việc bận rộn của mình, anh có thời gian không dành những giây phút để nhớ, để nghĩ, để mà hình dung ra em, nỗi nhớ thật muôn hình muôn vẻ phải không anh?
( Có ai lại đi yêu một vì sao ) em hiện tại thật giống như vậy, giống như mình đang lạc lõng cô đơn và yêu một vì sao, mà sao trời làm sao mà với tới được chỉ nhìn ngắm từ xa mà thôi.
Anh nghĩ gì về em từ nơi trời xa ấy, có thấy em điên không? Khùng không?
Từ khi nói chuyện với anh em thấy mình điên thật, điên vì nỗi nhớ, ý nghĩ về anh.
Anh có sợ một người điên như em không ? Sao em lại vậy? em ngốc thật. híc !!!!!
Người ở phương đó ơi!
Anh hãy mang tình cảm của anh đến để đốt cháy sự cô đơn, băng giá trong em.
Nơi giá lạnh tuyết vương trong dòng người hối hả mà không có chỗ cho em tìm thấy anh trong đó...
Cám ơn anh đã đến bên em trong lúc em đang cảm thấy trông chênh, đang cô đơn không gì cả ( Em thấy mình giống như biển, đôi lúc biển bão hòa êm dịu, du duơng nhưng có đôi lúc lại gào lên giận dữ - thét gầm, khi biển hiền hòa thật bình yên phải không anh?
Còn khi biển nổi sóng thật khủng khiếp phải không anh?
Em như biển còn cuộc sống của em giống con thuyền vô định lênh đênh giữa dòng - con thuyền nhỏ bé ngoài biển khơi bão táp - đó là em,
em đang tự nhấn chìm mình, nhấn chìm cuộc sống mình trong chính cuộc đời em,
nhấn chìm mình trong cuộc sống đời thường -
Mà trong cuộc sống đó còn em với những mất mát, đắng cay lẫn thương đau.)
Người yêu ơi!
Dù ở xa nhau đến đâu đi nữa thì hai tâm hồn yêu thương cũng có thể gần gũi phải không anh?
Em thấy ghen với những công việc của anh bởi lúc nào anh cũng gần công việc còn em thì xa anh quá, công việc cho anh cuộc sống ấm no, hạnh phúc đủ đầy,
còn em mang đến cho anh bận rộn, với những dỗi hờn ghen từ em,
anh có thấy phiền không người yêu?
Hãy tha thứ cho em những gì có thể anh nhé!
Em lúc nào cũng muốn ở gần bên anh cho dù anh là ai đi chăng nữa.
Cám ơn anh trong cuộc sống này đã đến bên em,
em rất vui và cảm thấy thật hạnh phúc ( Và hạnh phúc khi được gọi hai chữ người yêu )
Anh yêu ! Nghĩ lại những khoảnh khắc khi có và không có anh trong đời,
em lại thấy buồn, một nỗi buồn khó tả anh ạ...!
Em rất vui và cảm thấy yêu đời, yêu cuộc sống này hơn từ khi em gặp anh tới giờ,
và em không phủ nhận đi một điều rằng đôi lúc em cũng thấy buồn và thất vọng vì chính bản thân em, bởi em nghĩ nếu như em yêu anh thật lòng, mà em không làm anh cảm thấy vui, thấy hạnh phúc mỗi khi có em bên cạnh, mà em lại làm anh phiền, và bận rộn hơn thì em thật sự có lỗi.
Sau mỗi lần em buồn vì chuyện gì giữa chúng ta em hay suy nghĩ nhiều lắm,
em nghĩ mình sẽ cố gắng để anh vui, và anh thấy đấy, em rất cố gắng, cố làm anh thấy hài lòng,
cố đợi anh để nói vài lời thương nhớ, em biết anh bận lắm, ( mà bận như vậy không biết anh có đọc hết lá thư này không nữa.)
Anh biết không em đã gập 1000 con hạc giấy đấy, gập 1000 con hạc để đổi lấy một điều ước cho mình, anh có biết em ước điều gì không? ( em ước sẽ có một ngày nào đó được ở gần bên anh )
Điều ước đó có điên khùng không anh?
Mỗi khi nghĩ đến anh em lại thấy rất vui và hạnh phúc khi có anh bên cạnh,
em ngủ ngon hơn, nhưng hình như anh đang dần thay đổi thì phải,
anh có quyền im lặng mà, không sao anh yêu,
không có gì thay đổi được tình yêu của em dành cho anh đâu,
anh hãy yên tâm anh nhé! Em xin lỗi nếu như em sai.
Anh yêu! Điều ước có bao giờ trở thành hiện thực không anh?
Em ước nó sẽ trở thành hiện thực để em mãi được ở gần bên anh.
Yêu anh rất nhiều...
[DTBB]