Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Gửi người gọi tôi là Hoa Xà Cừ.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Hoa Xà Cừ" data-source="post: 128636" data-attributes="member: 218464"><p>Ngày xưa tôi thích viết tên người lên bờ cát, với ý nghĩ rằng nếu sóng có xóa mất tên người, thì tôi lại viết tiếp, viết đến khi nào không thể viết được nữa mới thôi. Như thể hiện rằng, tình yêu của tôi với người, dù có bị bôi xóa, vùi dập đến đâu, cũng không thể tắt được. Đau lòng thay, đến lúc này đây, tôi mới ngậm ngùi nhận ra, dù tôi có viết đến bao nhiêu lần đi nữa, thì tên người vẫn bị sóng cuốn trôi. Còn tôi, dù có cố gắng miệt mài, vẫn không thể nào viết mãi tên người. Con người đâu thể thắng được quy luật tự nhiên. Tình yêu của chúng ta, chẳng thể nào bất diệt…</p><p>Tôi vẫn không hiểu, hoàn toàn không hiếu là cớ vì sao, tại sao tôi lại bị đối xử như vậy, bởi người mà tôi cho rằng đang yêu thương tôi rất nhiều?</p><p>“Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu</p><p>Để cho lòng nhẹ vơi nỗi sầu”…</p><p>Tôi chọn cách buông tay, vì người không còn xứng đáng với tình yêu của tôi, có lẽ vậy… Hài thật, tôi chia tay trước, mà có lẽ tôi là người đau nhiều hơn…</p><p> </p><p>Lang thang qua những dãy phố dài đầy lá xà cừ rơi, nghe trái tim đau xót mà khoé miệng thì cười, chua chát… Có phải tôi trót trao đi lời yêu quá vội vàng, để rồi nhận lại là dư âm kéo dài của sự lỡ làng, xót xa,… Nếu đã không yêu thật lòng, sao cùng tôi xây đắp bao giấc mơ về tương lai bình yên và đẹp đẽ, những hoài bão tuổi trẻ kì vĩ và nhiệt huyết, về những chuyến tàu ngược Bắc xuôi Nam ? Nếu yêu thật lòng, cớ sao không hề một chút níu kéo nào lúc tôi quay đi ? Rốt cục, thì điều mà người dành cho tôi, là điều gì vậy ? Điều gì vậy ? Tôi cứ mãi hỏi, rồi hỏi, mà mãi chẳng có câu trả lời…</p><p>Tại sao ?</p><p>Tại sao… ?</p><p>Tôi phải thế nào đây… ?</p><p> </p><p>Con người tôi, một khi đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không bao giờ hối hận. Vì vậy, tình yêu này tôi đã chọn kết thúc, thì tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận, dù là đúng hay sai, dù điều người dành cho tôi có thực sự là tình yêu hay gì gì đi chăng nữa…</p><p> </p><p>Cảm ơn người, một lần cuối thôi, dù chẳng 1 bông hồng hay món quà ngày lễ, không một lời yêu, không một cái nắm tay, không chút hơi ấm ngày lạnh giá,… Cảm ơn đã gieo vào lòng tôi một hoài bão tốt đẹp mà ít ai nghĩ tới, cảm ơn đã gọi tôi bằng tên một loài hoa và cho tôi biết nó bé nhỏ bình dị, cảm ơn giấc mơ về những chuyến tàu về quê ăn Tết, một ngôi nhà trồng nhiều cây và nuôi nhiều con vật, nơi có 1 thầy giáo và một nữ bác sĩ ở một vùng biên giới khó khăn, cảm ơn những cuộc gọi lúc đêm khuya, một giọng trầm nghe ấm áp và bình yên lạ, cảm ơn những điều ngọt ngào, những tin nhắn làm tim tôi tan chảy,… Tất cả những điều tốt đẹp mà người mang đến cho tôi.</p><p>Viết tới đây, thì tôi thực sự không biết tôi chia tay người vì lí do gì nữa, haha. Buồn cười thật…</p><p>“Một giọng trầm không khiến em đau nhói</p><p>Hay sự im lặng nhói tận lòng em”</p><p>Điều tôi ghét nhất ở người, đó là sự im lặng. Im lặng thì giải quyết được vấn đề sao ? Tại sao mỗi lần tôi cần lời giải thích, cần một lời an ủi, thì người toàn cách im lặng. Ha, để làm gì chứ ?</p><p>Tôi không hiểu, thật sự không hiểu…</p><p> </p><p>Tôi với người, thật dự giống nhau đến kinh ngạc, về rất nhiều điểm. Vì vậy, tôi cứ ngỡ rằng, ta sẽ rất hợp nhau. Hoá ra chúng ta cũng như 2 chữ C giống hệt nhau, nếu ghép theo cách này, thì thành biểu tượng đẹp đẽ và tưởng như không thể tách ra được. Nhưng nếu ghép theo cách khác, thì lại dễ ràng rời khỏi nhau… Vậy đó.</p><p> </p><p> </p><p> </p><p>Ừ, vậy là mình đã chia tay nhau, thật sự, chẳng còn níu kéo hay hi vọng gì nữa. Quá đỗi bất ngờ. Và buồn cười nữa. Ừ, tôi thật sự cảm thấy buồn, rất buồn, nhưng tôi chỉ cười thôi… Cười nhạt, cười đau xót. Người như tôi, cũng có lúc thể này, nực cười thật…</p><p>Thôi nhé những giấc mơ.</p><p>Tôi sẽ yêu, nhưng là yêu người khác, một người biết tôn trọng tôi, biết chiều chuộng tính khí trẻ con của tôi, và cũng đáng để tôi yêu thương hết lòng mình.</p><p>Còn người, thật lòng tôi không muốn chúc một câu hạnh phúc nào. Từ bản năng căm thù của một Thần Nông khi bị người khác xúc phạm tới lòng tự trọng của mình, tôi mong người sẽ gặp kẻ khác đối xử với người như người đã đối xử với tôi, để người biết thể nào là tình yêu và lòng tự trọng. Thế nhé, chúc may mắn!</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Hoa Xà Cừ, post: 128636, member: 218464"] Ngày xưa tôi thích viết tên người lên bờ cát, với ý nghĩ rằng nếu sóng có xóa mất tên người, thì tôi lại viết tiếp, viết đến khi nào không thể viết được nữa mới thôi. Như thể hiện rằng, tình yêu của tôi với người, dù có bị bôi xóa, vùi dập đến đâu, cũng không thể tắt được. Đau lòng thay, đến lúc này đây, tôi mới ngậm ngùi nhận ra, dù tôi có viết đến bao nhiêu lần đi nữa, thì tên người vẫn bị sóng cuốn trôi. Còn tôi, dù có cố gắng miệt mài, vẫn không thể nào viết mãi tên người. Con người đâu thể thắng được quy luật tự nhiên. Tình yêu của chúng ta, chẳng thể nào bất diệt… Tôi vẫn không hiểu, hoàn toàn không hiếu là cớ vì sao, tại sao tôi lại bị đối xử như vậy, bởi người mà tôi cho rằng đang yêu thương tôi rất nhiều? “Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu Để cho lòng nhẹ vơi nỗi sầu”… Tôi chọn cách buông tay, vì người không còn xứng đáng với tình yêu của tôi, có lẽ vậy… Hài thật, tôi chia tay trước, mà có lẽ tôi là người đau nhiều hơn… Lang thang qua những dãy phố dài đầy lá xà cừ rơi, nghe trái tim đau xót mà khoé miệng thì cười, chua chát… Có phải tôi trót trao đi lời yêu quá vội vàng, để rồi nhận lại là dư âm kéo dài của sự lỡ làng, xót xa,… Nếu đã không yêu thật lòng, sao cùng tôi xây đắp bao giấc mơ về tương lai bình yên và đẹp đẽ, những hoài bão tuổi trẻ kì vĩ và nhiệt huyết, về những chuyến tàu ngược Bắc xuôi Nam ? Nếu yêu thật lòng, cớ sao không hề một chút níu kéo nào lúc tôi quay đi ? Rốt cục, thì điều mà người dành cho tôi, là điều gì vậy ? Điều gì vậy ? Tôi cứ mãi hỏi, rồi hỏi, mà mãi chẳng có câu trả lời… Tại sao ? Tại sao… ? Tôi phải thế nào đây… ? Con người tôi, một khi đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không bao giờ hối hận. Vì vậy, tình yêu này tôi đã chọn kết thúc, thì tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận, dù là đúng hay sai, dù điều người dành cho tôi có thực sự là tình yêu hay gì gì đi chăng nữa… Cảm ơn người, một lần cuối thôi, dù chẳng 1 bông hồng hay món quà ngày lễ, không một lời yêu, không một cái nắm tay, không chút hơi ấm ngày lạnh giá,… Cảm ơn đã gieo vào lòng tôi một hoài bão tốt đẹp mà ít ai nghĩ tới, cảm ơn đã gọi tôi bằng tên một loài hoa và cho tôi biết nó bé nhỏ bình dị, cảm ơn giấc mơ về những chuyến tàu về quê ăn Tết, một ngôi nhà trồng nhiều cây và nuôi nhiều con vật, nơi có 1 thầy giáo và một nữ bác sĩ ở một vùng biên giới khó khăn, cảm ơn những cuộc gọi lúc đêm khuya, một giọng trầm nghe ấm áp và bình yên lạ, cảm ơn những điều ngọt ngào, những tin nhắn làm tim tôi tan chảy,… Tất cả những điều tốt đẹp mà người mang đến cho tôi. Viết tới đây, thì tôi thực sự không biết tôi chia tay người vì lí do gì nữa, haha. Buồn cười thật… “Một giọng trầm không khiến em đau nhói Hay sự im lặng nhói tận lòng em” Điều tôi ghét nhất ở người, đó là sự im lặng. Im lặng thì giải quyết được vấn đề sao ? Tại sao mỗi lần tôi cần lời giải thích, cần một lời an ủi, thì người toàn cách im lặng. Ha, để làm gì chứ ? Tôi không hiểu, thật sự không hiểu… Tôi với người, thật dự giống nhau đến kinh ngạc, về rất nhiều điểm. Vì vậy, tôi cứ ngỡ rằng, ta sẽ rất hợp nhau. Hoá ra chúng ta cũng như 2 chữ C giống hệt nhau, nếu ghép theo cách này, thì thành biểu tượng đẹp đẽ và tưởng như không thể tách ra được. Nhưng nếu ghép theo cách khác, thì lại dễ ràng rời khỏi nhau… Vậy đó. Ừ, vậy là mình đã chia tay nhau, thật sự, chẳng còn níu kéo hay hi vọng gì nữa. Quá đỗi bất ngờ. Và buồn cười nữa. Ừ, tôi thật sự cảm thấy buồn, rất buồn, nhưng tôi chỉ cười thôi… Cười nhạt, cười đau xót. Người như tôi, cũng có lúc thể này, nực cười thật… Thôi nhé những giấc mơ. Tôi sẽ yêu, nhưng là yêu người khác, một người biết tôn trọng tôi, biết chiều chuộng tính khí trẻ con của tôi, và cũng đáng để tôi yêu thương hết lòng mình. Còn người, thật lòng tôi không muốn chúc một câu hạnh phúc nào. Từ bản năng căm thù của một Thần Nông khi bị người khác xúc phạm tới lòng tự trọng của mình, tôi mong người sẽ gặp kẻ khác đối xử với người như người đã đối xử với tôi, để người biết thể nào là tình yêu và lòng tự trọng. Thế nhé, chúc may mắn! [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Gửi người gọi tôi là Hoa Xà Cừ.
Top