Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Gửi một người sáng ngày mai.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="numlock" data-source="post: 12930" data-attributes="member: 2982"><p><strong>Thandieu2 với diễn đàn kiến thức.net</strong></p><p></p><p style="text-align: center"><strong><span style="color: Red">Tôi nợ cuộc sống - Tôi mang ơn cuộc sống.</span></strong></p> <p style="text-align: center"><strong><span style="color: Red">Tôi nợ những người bạn của diễn đàn kiến thức - Tôi mang ơn những người bạn của diễn đàn kiến thức.net</span></strong></p><p></p><p><strong>Ngày 19 tháng 12 năm 2009.</strong></p><p></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi với DDKT.net</span></p><p><span style="color: DarkRed">Vậy là lại thêm một ngày nữa tôi vào điễn đàn kiến thức với nick name numlock. Có gì khác nhau giữa Thandieu2 và Numlock không nhỉ? Kiểu gì cũng cùng là một con người cả mà. Nhưng với Thandieu2 trong DDKT lại khác, tôi là Thandieu2.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi đến với DDKT qua sự giới thiệu của Ngườ iđiên. Tôi và Người điên quen nhau qua violet.vn. Người điên đã xác thực cho tôi làm thành viên chính thức của violet.vn và rồi cũng từ đó tôi làm quen với DDKT từ 5 tháng sau ngày thành lập. Tôi đến với DDKT như vậy đó, ở DDKT tôi có những người bạn thật tuyệt vời, có BKS, có Thoa812 cùng tôi chia xẻ những câu chuyện về cuộc sống của tôi. Và cũng chính ở đó, tôi đã làm cho nhiều người phải buồn vì tôi. Tôi có Rubi dễ thương, có Thoa đáng yêu, có BKS chỉ bảo, có Người điên quan tâm, có Bút Chì muốn tôi trở nên thành công hơn trong cuộc sống, có tất cả các thành viên khác theo dõi và động viên tôi từng ngày. Ấy vậy mà tôi đã làm cho tất cả mọi việc trở nên xáo trộn.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi đã không tin vào thứ tình bạn gọi là “Ảo”. Đã sống với cảm xúc cá nhân, sống với cái “tôi” cá nhân và không nhận ra được tình cảm mà mọi người dành đến với tôi. Tôi đã sống như thế đó. Tôi đã sống một cách tồi tệ như thế, để rồi giờ đây. Tôi thấy ân hận, ân hận vô cùng vì những việc làm của mình. Tôi sai, phải, tôi sai mà. </span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Có một thứ làm con người ta cảm thấy bỏng rát mà không phải là sức nóng của “Lửa”. Đó là tình cảm của con người. Tôi đón nhận được tình cảm của Thoa, của Rubi, của BKS, của Người điên và của mọi người trong DDKT nhưng đến nay tôi mới nhận ra được điều đó. Sự nhận ra lỗi lầm của tôi không biết có phải chăng là đã quá muộn. Nhưng tôi muốn nói, tôi xin lỗi diễn đàn kiến thức.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi đã nghĩ: “Việc tôi vào điễn đàn kiến thức với nick name Thandieu2 hay Numlock có gì là khác nhau đâu chứ, đằng nào thì cũng chỉ là vào một trang nét, chát chít vớ vẩn với tụi trẻ con, ba hoa vài câu khách sáo cho hết một buổi tối. Và rồi tôi sẽ chìm vào trong giấc ngủ, tôi chẳng quan tâm tới ai đâu mà, thế giới ảo, biết đâu ta ….” Nhưng đến giờ phút này đây, tôi lại có những ý nghĩ hoàn toàn trái ngược. Tôi mang ơn diễn đàn kiến thức, mang ơn những người bạn của tôi trong DDKT, mang ơn sự quan tâm và muốn tôi trưởng thành hơn nữa về cuộc sống của tôi, mang ơn Người điên, BKS., Thoa và Rubi.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi đã từng làm một thành viên của BQT, đã từng suy nghĩ về những bài toán của các mem, đã suy nghĩ đến các bài tập đó vào mỗi buổi sáng, đã vò đầu bứt tai chán trường cho sự bất lực trước kiến thức của mình, đã nản chí … và tôi đã xin từ chức trong BQT. Tôi biết rằng sự ra đi của tôi là đúng, bởi trong tôi luôn có một quan niệm mà đã từng nói ra rất nhiều lần rồi: “Chức vụ càng cao, trách nhiệm càng lớn” và tôi sợ mình không thể làm được.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi là một người có những suy nghĩ thiếu tích cực, bi quan hay nói chung tôi là một người thối chí. Cuộc sống của tôi vốn đã rất yên bình và tôi quen với cách sống đó. Tôi thích mỗi sáng thức giấc không nghĩ tới các bài toán, bài văn hoặc một câu hỏi nào đó trong điễn đàn kiến thức. Tôi muốn sáng thức dạy đến trường dạy và về nhà sau mỗi ngày tháng trôi yên bình. Tôi đã sống như thế, và tới giờ tôi vẫn đang sống như thế.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Từ ngày tôi thôi không làm việc với DDKT nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thấy thoải mái hơn rất nhiều sau những áp lực, có thể nhiều người không tin là tôi bị áp lực sau mỗi bài của các mem. Tôi bắt đầu “chém gió” nhiều hơn, Spam nhiều và thiếu trách nhiệm hơn nữa. Nhưng tôi có thấy vui không? Không biết, tôi không vui nhưng cảm thấy nhẹ nhàng hơn ….</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi bắt tay vào viết những dòng nhật ký, những việc làm của mình trong ngày, và nói chuyện nhiều ngoài Chatbox. Tôi đã không còn vào Box Toán như trước nữa, tôi đã không còn cảm giác tội lỗi trước mỗi bài tôi không giải được. Tôi đã nghĩ thế và cảm thấy thế.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Rồi ngày tôi bị ban nick đầu tiên, đó là sự trêu đùa của tôi và BKS, chỉ đơn giản là trêu nhau chút cho vui, và tôi lại vào DDKT với nick name Numlock. Rồi ban nick 1 ngày cũng hết, tôi lại vào DDKT và coi DDKT như là sân chơi cho riêng mình. Tôi đã thực sự không để ý đến cảm xúc của ai hết cả. Tôi nhận thấy mình thật tồi tệ quá. Thật tồi tệ và xấu xa quá. </span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Nếu có đổ lỗi, xin đổ lỗi tại con người tôi vốn thế, tôi sống vô tâm, vô tình đến đáng sợ. Tôi sợ sự quan tâm của người khác tới mình. Tôi sợ lắm những lời động viên, những lời hỏi han, sự yêu mến và cả những niềm tin vào tôi. Thà mọi người cứ ghét tôi, đừng làm gì cả thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy thanh thản, nhẹ lòng hơn, cảm thấy thoải mái hơn, vui hơn. Tôi là một người ghét người khác quan tâm đến mình. Tôi không chịu được khi nhìn thấy người khác buồn.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi nhận được sự quan tâm của những người bạn ảo: Những người bạn đã cho tôi thêm một trải nghiệm, một bài học của cuộc sống mà nhân đây tôi muốn nói ra:</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi đã từng rất quan tâm tới một người bạn ảo. Chơi thân và đem lòng mình yêu mến người đó. Tất nhiên đó không phải là “tình yêu” của nam và nữ. Đó chỉ là sự lo lắng, muốn chia sẻ và cảm thấy gắn bó. Nhưng rồi một ngày tôi nhận được một lời nói, chỉ một lời thôi: “GIÂN NGƯỜI DƯNG THÊM PHIỀN”. Chỉ một câu nói đó đã làm tôi đánh mất đi niềm tin vào tình bạn ảo. Còn với DDKT, nơi đây tôi có Thoa, có BKS, có Rubi và tôi đã nhận ra rằng với những người bạn trong điễn đàn kiến thức:</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi online, bạn trong DDKT cho tôi những lời khuyên có khi là rất tuyệt vời, với những lý lẽ dẫn chứng thích hợp, họ cố gắng gõ với tốc độ nhanh nhất và ít sai ...chính tả nhất, đủ để ta hiểu đựơc sự quan tâm, tấm lòng của họ với vấn đề tôi đang gặp phải... Tôi ko bao giờ nhận lời bực tức, trách cứ, chê bai ta với những vấn đề ko ra gì. Cái tôi nhận được từ bạn ảo lúc này là... lời khuyên rất ngọt ngào.... Đủ làm lòng ta ấm lại, để rồi cuối cùng bạn ảo không đưa ra được quyết định gì cho tôi, nhưng tôi thấy nhẹ người hơn, và sáng suốt hơn khi tự mình phán xét.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p> <span style="color: DarkRed">Bạn ảo trong DDKT gửi cho tôi vô vàn lời chúc mừng sinh nhật, những hình ảnh hạnh phúc. Ngầm cho tôi hiểu rằng họ rất mừng với niềm vui của tôi, họ chia vui và hoàn toàn ủng hộ, tin tưởng có khi là hãnh diện vì có người bạn như tôi.... Những cuộc nói chuyện ấy thường kết thúc rất sớm, vì bạn ảo còn những vấn đề "thực" khác phải giải quyết và họ biết rằng tôi đang rất ổn. Còn tôi cũng mau kết thúc sớm để tìm đến...bạn thực trực tiếp ăn mừng </span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Bạn trong diễn đàn kiến thức mỗi ngày đều chúc tôi vui vẻ, ngồi kiếm cho tôi một bài hát hiếm hoi, có thể cùng tôi ngồi nói chuyện qua YM! hoặc cùng vẽ với nhau những hình ảnh, những chữ nghịch nghịc trong lúc chát chít. Họ như là một phần không thể thiếu mỗi khi tôi online. Tôi và họ có thể kể cho nhau nghe chuyện gia đình, bàn luận một vấn đề trong diễn đàn kiến thức, về một bài văn, một bài toán hoặc về chuyện tình cảm trong cuộc sống, nhận xét về một ngôi sao nào đó và cũng có khi chỉ để... cãi nhau... Khi họ không offline, tôi cảm thấy mình lẽ loi, cô độc, cuộc sống ảo trở nên buồn tẻ, vô vị đến lạ thường... Khi thấy nick họ sáng lên, tim tôi rộn ràng, ngừng một nhịp để định thần và ta “say HIHIHIhi” với họ, rồi thì những gì mà ảo có thể mang lại.... tôi và họ cùng thực hiện.... rất nhiệt tình, ko tính toán, vụ lợi, đố kỵ.... như đời thực... tất cả mang tính chất tình bạn rất trọn vẹn.... </span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Một khi nick họ lâu ngày ko sáng lên, tôi hồi hộp... lo lắng, mơ hồ, tôi trông đợi, mỗi lần offline, tôi tự hoài nghi là họ gặp chuyện... Nếu từ nay trở đi, người bạn ảo không thể nào online được nữa?. Tôi sẽ.... còn lại mình tôi với chiếc máy tính nối mạng ADSL cực mạnh, một chút lòng thành hòng tìm 1 hoặc nhiều tri kỷ khác thay thế... Chuyện ấy không phải là dễ dàng, bạn có thể là thực là ảo, nhưng tình cảm thì luôn thực, luôn xuất phát từ tâm hồn... cả 2 đều làm lòng ta tan nát...</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tôi hay spam mọi người trong DDKT, đơn giản tôi chỉ muốn họ hiểu rằng, Spam không có nghĩa là rác, không có nghĩa là gửi tin nhắn nhanh như tôi nói. Đơn giản là vì tôi nhớ họ. Thế thôi ….</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Một người bạn tốt là người biết nói ra sự thật. Chúng ta có những người bạn không phải chỉ để lắng nghe những lời khen, những lời nói tốt đẹp mà đôi khi còn cần họ chỉ ra khuyết điểm của tôi, hơn thế nữa, còn giúp tôi nhận thấy khuyết điểm ấy. Khó để làm điều này, đúng không bạn nhưng với những người bạn của điễn đàn kiến thức thì có thể và tôi là một ví dụ minh hoạ được cảm hoá.. Đó là sự nỗ lực rất lớn trong tình bạn của Thoa, của Rubi, ….. Ai cũng có những khuyết điểm, thế nhưng để thừa nhận khuyết điểm đó và sửa chữa thì không dễ. </span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Mỗi người đều có những kỷ niệm vui buồn về tình bạn. Nhưng khi nhìn lại tôi thấy mọi thứ đều đẹp khi có người bạn của Diễn đàn kiến thức ở bên cạnh mình. Tình bạn thật đẹp và tôi có những người bạn thật tuyệt vời.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Cảm ơn cuộc sống. Và cuộc sống dù có đổi thay nhưng tôi tin mình sẽ không đánh mất tình bạn của những người bạn trong DDKT vì giá trị to lớn của tìnhh bạn là không bao giờ thay đổi.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="numlock, post: 12930, member: 2982"] [b]Thandieu2 với diễn đàn kiến thức.net[/b] [CENTER][B][COLOR="Red"]Tôi nợ cuộc sống - Tôi mang ơn cuộc sống. Tôi nợ những người bạn của diễn đàn kiến thức - Tôi mang ơn những người bạn của diễn đàn kiến thức.net[/COLOR][/B][/CENTER] [B]Ngày 19 tháng 12 năm 2009.[/B] [COLOR="DarkRed"]Tôi với DDKT.net Vậy là lại thêm một ngày nữa tôi vào điễn đàn kiến thức với nick name numlock. Có gì khác nhau giữa Thandieu2 và Numlock không nhỉ? Kiểu gì cũng cùng là một con người cả mà. Nhưng với Thandieu2 trong DDKT lại khác, tôi là Thandieu2. Tôi đến với DDKT qua sự giới thiệu của Ngườ iđiên. Tôi và Người điên quen nhau qua violet.vn. Người điên đã xác thực cho tôi làm thành viên chính thức của violet.vn và rồi cũng từ đó tôi làm quen với DDKT từ 5 tháng sau ngày thành lập. Tôi đến với DDKT như vậy đó, ở DDKT tôi có những người bạn thật tuyệt vời, có BKS, có Thoa812 cùng tôi chia xẻ những câu chuyện về cuộc sống của tôi. Và cũng chính ở đó, tôi đã làm cho nhiều người phải buồn vì tôi. Tôi có Rubi dễ thương, có Thoa đáng yêu, có BKS chỉ bảo, có Người điên quan tâm, có Bút Chì muốn tôi trở nên thành công hơn trong cuộc sống, có tất cả các thành viên khác theo dõi và động viên tôi từng ngày. Ấy vậy mà tôi đã làm cho tất cả mọi việc trở nên xáo trộn. Tôi đã không tin vào thứ tình bạn gọi là “Ảo”. Đã sống với cảm xúc cá nhân, sống với cái “tôi” cá nhân và không nhận ra được tình cảm mà mọi người dành đến với tôi. Tôi đã sống như thế đó. Tôi đã sống một cách tồi tệ như thế, để rồi giờ đây. Tôi thấy ân hận, ân hận vô cùng vì những việc làm của mình. Tôi sai, phải, tôi sai mà. Có một thứ làm con người ta cảm thấy bỏng rát mà không phải là sức nóng của “Lửa”. Đó là tình cảm của con người. Tôi đón nhận được tình cảm của Thoa, của Rubi, của BKS, của Người điên và của mọi người trong DDKT nhưng đến nay tôi mới nhận ra được điều đó. Sự nhận ra lỗi lầm của tôi không biết có phải chăng là đã quá muộn. Nhưng tôi muốn nói, tôi xin lỗi diễn đàn kiến thức. Tôi đã nghĩ: “Việc tôi vào điễn đàn kiến thức với nick name Thandieu2 hay Numlock có gì là khác nhau đâu chứ, đằng nào thì cũng chỉ là vào một trang nét, chát chít vớ vẩn với tụi trẻ con, ba hoa vài câu khách sáo cho hết một buổi tối. Và rồi tôi sẽ chìm vào trong giấc ngủ, tôi chẳng quan tâm tới ai đâu mà, thế giới ảo, biết đâu ta ….” Nhưng đến giờ phút này đây, tôi lại có những ý nghĩ hoàn toàn trái ngược. Tôi mang ơn diễn đàn kiến thức, mang ơn những người bạn của tôi trong DDKT, mang ơn sự quan tâm và muốn tôi trưởng thành hơn nữa về cuộc sống của tôi, mang ơn Người điên, BKS., Thoa và Rubi. Tôi đã từng làm một thành viên của BQT, đã từng suy nghĩ về những bài toán của các mem, đã suy nghĩ đến các bài tập đó vào mỗi buổi sáng, đã vò đầu bứt tai chán trường cho sự bất lực trước kiến thức của mình, đã nản chí … và tôi đã xin từ chức trong BQT. Tôi biết rằng sự ra đi của tôi là đúng, bởi trong tôi luôn có một quan niệm mà đã từng nói ra rất nhiều lần rồi: “Chức vụ càng cao, trách nhiệm càng lớn” và tôi sợ mình không thể làm được. Tôi là một người có những suy nghĩ thiếu tích cực, bi quan hay nói chung tôi là một người thối chí. Cuộc sống của tôi vốn đã rất yên bình và tôi quen với cách sống đó. Tôi thích mỗi sáng thức giấc không nghĩ tới các bài toán, bài văn hoặc một câu hỏi nào đó trong điễn đàn kiến thức. Tôi muốn sáng thức dạy đến trường dạy và về nhà sau mỗi ngày tháng trôi yên bình. Tôi đã sống như thế, và tới giờ tôi vẫn đang sống như thế. Từ ngày tôi thôi không làm việc với DDKT nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thấy thoải mái hơn rất nhiều sau những áp lực, có thể nhiều người không tin là tôi bị áp lực sau mỗi bài của các mem. Tôi bắt đầu “chém gió” nhiều hơn, Spam nhiều và thiếu trách nhiệm hơn nữa. Nhưng tôi có thấy vui không? Không biết, tôi không vui nhưng cảm thấy nhẹ nhàng hơn …. Tôi bắt tay vào viết những dòng nhật ký, những việc làm của mình trong ngày, và nói chuyện nhiều ngoài Chatbox. Tôi đã không còn vào Box Toán như trước nữa, tôi đã không còn cảm giác tội lỗi trước mỗi bài tôi không giải được. Tôi đã nghĩ thế và cảm thấy thế. Rồi ngày tôi bị ban nick đầu tiên, đó là sự trêu đùa của tôi và BKS, chỉ đơn giản là trêu nhau chút cho vui, và tôi lại vào DDKT với nick name Numlock. Rồi ban nick 1 ngày cũng hết, tôi lại vào DDKT và coi DDKT như là sân chơi cho riêng mình. Tôi đã thực sự không để ý đến cảm xúc của ai hết cả. Tôi nhận thấy mình thật tồi tệ quá. Thật tồi tệ và xấu xa quá. Nếu có đổ lỗi, xin đổ lỗi tại con người tôi vốn thế, tôi sống vô tâm, vô tình đến đáng sợ. Tôi sợ sự quan tâm của người khác tới mình. Tôi sợ lắm những lời động viên, những lời hỏi han, sự yêu mến và cả những niềm tin vào tôi. Thà mọi người cứ ghét tôi, đừng làm gì cả thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy thanh thản, nhẹ lòng hơn, cảm thấy thoải mái hơn, vui hơn. Tôi là một người ghét người khác quan tâm đến mình. Tôi không chịu được khi nhìn thấy người khác buồn. Tôi nhận được sự quan tâm của những người bạn ảo: Những người bạn đã cho tôi thêm một trải nghiệm, một bài học của cuộc sống mà nhân đây tôi muốn nói ra: Tôi đã từng rất quan tâm tới một người bạn ảo. Chơi thân và đem lòng mình yêu mến người đó. Tất nhiên đó không phải là “tình yêu” của nam và nữ. Đó chỉ là sự lo lắng, muốn chia sẻ và cảm thấy gắn bó. Nhưng rồi một ngày tôi nhận được một lời nói, chỉ một lời thôi: “GIÂN NGƯỜI DƯNG THÊM PHIỀN”. Chỉ một câu nói đó đã làm tôi đánh mất đi niềm tin vào tình bạn ảo. Còn với DDKT, nơi đây tôi có Thoa, có BKS, có Rubi và tôi đã nhận ra rằng với những người bạn trong điễn đàn kiến thức: Tôi online, bạn trong DDKT cho tôi những lời khuyên có khi là rất tuyệt vời, với những lý lẽ dẫn chứng thích hợp, họ cố gắng gõ với tốc độ nhanh nhất và ít sai ...chính tả nhất, đủ để ta hiểu đựơc sự quan tâm, tấm lòng của họ với vấn đề tôi đang gặp phải... Tôi ko bao giờ nhận lời bực tức, trách cứ, chê bai ta với những vấn đề ko ra gì. Cái tôi nhận được từ bạn ảo lúc này là... lời khuyên rất ngọt ngào.... Đủ làm lòng ta ấm lại, để rồi cuối cùng bạn ảo không đưa ra được quyết định gì cho tôi, nhưng tôi thấy nhẹ người hơn, và sáng suốt hơn khi tự mình phán xét. Bạn ảo trong DDKT gửi cho tôi vô vàn lời chúc mừng sinh nhật, những hình ảnh hạnh phúc. Ngầm cho tôi hiểu rằng họ rất mừng với niềm vui của tôi, họ chia vui và hoàn toàn ủng hộ, tin tưởng có khi là hãnh diện vì có người bạn như tôi.... Những cuộc nói chuyện ấy thường kết thúc rất sớm, vì bạn ảo còn những vấn đề "thực" khác phải giải quyết và họ biết rằng tôi đang rất ổn. Còn tôi cũng mau kết thúc sớm để tìm đến...bạn thực trực tiếp ăn mừng Bạn trong diễn đàn kiến thức mỗi ngày đều chúc tôi vui vẻ, ngồi kiếm cho tôi một bài hát hiếm hoi, có thể cùng tôi ngồi nói chuyện qua YM! hoặc cùng vẽ với nhau những hình ảnh, những chữ nghịch nghịc trong lúc chát chít. Họ như là một phần không thể thiếu mỗi khi tôi online. Tôi và họ có thể kể cho nhau nghe chuyện gia đình, bàn luận một vấn đề trong diễn đàn kiến thức, về một bài văn, một bài toán hoặc về chuyện tình cảm trong cuộc sống, nhận xét về một ngôi sao nào đó và cũng có khi chỉ để... cãi nhau... Khi họ không offline, tôi cảm thấy mình lẽ loi, cô độc, cuộc sống ảo trở nên buồn tẻ, vô vị đến lạ thường... Khi thấy nick họ sáng lên, tim tôi rộn ràng, ngừng một nhịp để định thần và ta “say HIHIHIhi” với họ, rồi thì những gì mà ảo có thể mang lại.... tôi và họ cùng thực hiện.... rất nhiệt tình, ko tính toán, vụ lợi, đố kỵ.... như đời thực... tất cả mang tính chất tình bạn rất trọn vẹn.... Một khi nick họ lâu ngày ko sáng lên, tôi hồi hộp... lo lắng, mơ hồ, tôi trông đợi, mỗi lần offline, tôi tự hoài nghi là họ gặp chuyện... Nếu từ nay trở đi, người bạn ảo không thể nào online được nữa?. Tôi sẽ.... còn lại mình tôi với chiếc máy tính nối mạng ADSL cực mạnh, một chút lòng thành hòng tìm 1 hoặc nhiều tri kỷ khác thay thế... Chuyện ấy không phải là dễ dàng, bạn có thể là thực là ảo, nhưng tình cảm thì luôn thực, luôn xuất phát từ tâm hồn... cả 2 đều làm lòng ta tan nát... Tôi hay spam mọi người trong DDKT, đơn giản tôi chỉ muốn họ hiểu rằng, Spam không có nghĩa là rác, không có nghĩa là gửi tin nhắn nhanh như tôi nói. Đơn giản là vì tôi nhớ họ. Thế thôi …. Một người bạn tốt là người biết nói ra sự thật. Chúng ta có những người bạn không phải chỉ để lắng nghe những lời khen, những lời nói tốt đẹp mà đôi khi còn cần họ chỉ ra khuyết điểm của tôi, hơn thế nữa, còn giúp tôi nhận thấy khuyết điểm ấy. Khó để làm điều này, đúng không bạn nhưng với những người bạn của điễn đàn kiến thức thì có thể và tôi là một ví dụ minh hoạ được cảm hoá.. Đó là sự nỗ lực rất lớn trong tình bạn của Thoa, của Rubi, ….. Ai cũng có những khuyết điểm, thế nhưng để thừa nhận khuyết điểm đó và sửa chữa thì không dễ. Mỗi người đều có những kỷ niệm vui buồn về tình bạn. Nhưng khi nhìn lại tôi thấy mọi thứ đều đẹp khi có người bạn của Diễn đàn kiến thức ở bên cạnh mình. Tình bạn thật đẹp và tôi có những người bạn thật tuyệt vời. Cảm ơn cuộc sống. Và cuộc sống dù có đổi thay nhưng tôi tin mình sẽ không đánh mất tình bạn của những người bạn trong DDKT vì giá trị to lớn của tìnhh bạn là không bao giờ thay đổi. [/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Gửi một người sáng ngày mai.
Top