Trả lời chủ đề

Ngày 07 tháng 12 năm 2009.


Sáng đến trường Chào cờ, ôi! Cái giọng nói chua chát của mình qua Micro mà không thày cô nào có ý kiến gì cả. Thôi, đành chấp nhận vậy, mình có chất giọng nữ tính thì đã làm sao chứ nhờ. Cái thanh quản của mình làm cho tiếng của mình the thé, chẳng khàn khàn, đục đục tẹo nào. Cái giọng thanh thanh này của mình chỉ hợp với việc quát mắng học sinh thôi, chứ mà kể chuyện cổ tích cho tụi nó nghe chắc ối đứa vô bệnh viện cấp cứu mất thôi.


Alo nhận xét xong phần của mình, mình đi mượn chìa khoá, lấy máy chiếu và lắp máy chiếu giúp chị bạn dạy Văn thử bài Hội Giảng hôm qua mình làm. Mở phòng Nhạc của 17/6 ra thì trời ơi, bẩn thỉu không tưởng được đâu. Toàn là vỏ kẹo, vỏ hướng dương mà ... là hậu quả của việc liên hoan của "ban văn nghệ tụi học sinh" hôm thi ATGT của trường. Thế là mình lại phải nhờ 2 em học sinh lớp 6 nghỉ chào cờ để dọn dẹp sạch sẽ. Vậy mà 17/6 vẫn dạy tụi nó học ở đó được. ( Cũng có lý do 1 phần đó là phòng Nhạc là phòng chức năng, có tiết dạy thì mở ra, dạy song đóng lại. Nhưng mình nghĩ nếu mà không nhờ 2 đứa học sinh quét dọn đi chắc chắn kiểu gì 17/6 cũng bị nhắc nhở, phê bình cho coi. ) Ngày trước ở KTX, sau mỗi lần tụi tôi thi song, chắc chắn là bẩn hơn phòng Nhạc lúc đó nhiều, tụi tôi xé vụn tài liệu ra, vứt đầy phòng KTX, người đầu têu ra là tôi. Để được 2 ngày thì không thể chịu được và chính tôi lại phải chui vào từng cái gầm giường mà quét dọn. HUHU. Thế chúng tôi mới có câu: "HÃY COI KÍ TÚC LÀ NHÀ, VÀ ĐỪNG COI NHÀ LÀ KÍ TÚC". Nếu coi nhà mà là KTX, chắc là chết ngập trong rác rồi. HAHA. Thấy mình cũng thuộc dạng ở bẩn,, thôi không kể nữa. xấu hổ ...


Dự giờ được 1 lát, thôi, không dự giờ nữa, về văn phòng ngồi chấm nốt bài Số học 6, .. cũng có thể là lí do 1 chút để được nhìn thấy 17/6, thế thôi. mặc dù không thèm nói chuyện, chả thèm quan tâm, lơ .. rồi mà. Không quan tâm nữa mà ... Nhưng vẫn muốn ngắm nhìn một lát, dẫu chẳng biết là còn nhớ hay không nữa. Thôi, thế là vui rồi.


Dạy 3.4.5 rồi về nhà ăn cơm, nghỉ trưa lại có đứa trẻ ranh nháy máy, tức phát điên. Để chế độ "Silent night" rồi đi ngủ. Chập choạng, mình ghét nhất người khác làm phiền mình lúc mình đang thiu thiu, mình khó ngủ được lắm, nhưng ngủ rồi thì muốn sao cũng được, thế đó.


13h30. Đôi mắt ríu lại rồi, điện thoại hẹn báo thức kúc ku bên tai, chả thèm dạy nữa, nằm thêm chốc lát. 14h bố hỏi có phải đến trường không? Bảo không rồi thức dạy, xuống Bình Lục làm giáo án Tiếng Anh.


Rẽ qua nhà ông bạn cùng trường, lấy cái USB rồi còn phải ở lại một chút hướng dẫn ông ấy nhúng violet vào powin poit. Rồi mới đi được. Vậy là đôi mắt vấn thiếu ngủ ...

18h, chị dạy văn lại gọi điện đến, bảo chưa làm song và chưa về được, đành hẹn sáng mai chị ấy đến trường sớm để sửa lại. Tội nghiệp, cô Hiệu trưởng dạy Văn mà, mà với cô Hiệu trưởng thì .. tính cũng hay lắm. Đã làm là phải chuẩn, và ... nhất thì phải (đó là mình cảm nhận)


18h30, về qua nhà chị ấy để lấy giáo án tối về định làm một mình, nhưng nhà khóa cửa, cả nhà đi đâu đó rồi, vậy thôi, đành để sáng mai vậy.


19h, về nhà, ăn cơm, vào máy coi lại bài HG, chỉnh sửa mấy thứ rồi vào diễn đàn chút. Đọc vài "cảm xúc" và lại quay về với "gửi một người sáng ngày mai". Chẳng biết Sao đổi ngôi buồn chuyện gì mà khó tả thế? Cái cảm giác nhớ bạn cũ thời cấp 3???. Ôi đời mà, đến bây giờ tôi cũng hối tiếc thời mình là SV lắm chứ, nếu được quay lại thời quá khứ, chắc là còn vui và còn chơi hơn nữa. Nhưng ai mà chẳng phải trường thành, chẳng phải già. Thôi thì cứ vui với thực tại là được rồi.


Vừa rồi cũng có đứa trẻ ranh nào đó lại nháy máy, trưa chị gái nhắn tin là đợt này chơi hội bị thằng chủ hội lừa, nó ôm tiền rồi bỏ trốn rồi. Bà chị gái chắc là trong tháng này sinh cháu. Đúng là chó cắn áo rách ... thôi than thở .. chuyện đã rồi .... --->


Top