Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Gửi một người sáng ngày mai.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="numlock" data-source="post: 12855" data-attributes="member: 2982"><p><strong>Hồi ức buồn</strong></p><p></p><p><span style="color: DarkRed"><strong>Hồi ức buồn.</strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Vợ ơi ...</span></p><p><span style="color: DarkRed">Hai từ nghe thật đáng yêu; là từ mà tôi gọi người con gái mà tôi cảm thấy thương mến nhất đã sống cùng tôi trong những năm tôi chuẩn bị ra trường. Em tên là Phương.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Tháng 3/2008, sau kì thực tập năm thứ 3, tôi lại lên ở trọ và thật tình cờ, tôi tìm được một xóm trọ ưng ý, xóm trọ mà ở đó con người đối với nhau thật tốt. Mặc dù cái tên của xóm thì chẳng có gì là sạch sẽ, đàng hoàng cả. Xóm trọ cave.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Nơi tôi ở trọ là nơi mà những cô gái ... được những ông Bồ giàu có nuôi, phải, họ là vợ bé của một ai đó rất giàu có. Và Phương, sinh năm 1986 là một cô bé khờ khảo, quê Phương ở Thanh Hoá, Phương làm thợ may cho một công ty nào đó, và quen một người đàn ông dẻo mỏ, anh ta đã có vợ con rồi, nhưng cái thói đời trăng hoa đã làm Phương có bầu, vậy là Phương nghỉ làm và trốn gia đình, trốn tất cả, để đến với xóm trọ, và cuộc đời đã cho tôi được bên Phương một thời gian.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Phương không hay phàn nàn và kêu ca gì về thói sinh hoạt bất cần đời của chúng tôi, có khi tụi tôi nói chuyện cả đêm, hoặc đi chơi về rất khuya, có hôm đang đêm còn kêu gào lên một cách thoải mái nữa, nhưng Phương bên phòng bên thì vẫn lặng lẽ, âm thầm. Phương vẫn là người hay nghe tôi kể những tâm sự của mình, những chiều hai người đi dạo quanh Phủ Lý ngắm những đoàn người hối hả. Những hôm nằm bên Phương, và nghe Phương kể về quá khứ, tôi chỉ cảm thấy buồn, còn Phương không hề trách người đã làm khổ Phương, tình yêu mà, tình yêu nào có lỗi.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Phương sinh con vào ngày 30/4/2008, rồi chồng của Phương cũng về đón Phương đi. Bên chồng và nũng nịu như một cô bé con, tôi không biết Phương có hạnh phúc thực sự, một nơi nào đó, luôn có một người nhớ về Phương, nhớ về người Vợ đầu tiên trong cuộc đời.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Hương, trái với Phương, Hương là cô gái thông minh hơn, và được một ông Giàu kếch xù nuôi, Ở Phương là sự hiền lành, thì ở Hương cũng thể hiện lên một sự đáng thương. Hương quê ở Yên Bái, mà chẳng biết có phải Yên Bái hay không nữa, vì đến cả cái tên, có lẽ đối với chúng tôi thì cũng là cái tên giả nữa. Hương đã có con, và Hương thường hay nói dối con cái của mình về công việc của mình. Đôi khi, tôi đã cố khuyên cả Hương nên chọn một việc gì đó mà làm, để còn sống với tuổi già, khi mà cái nhan sắc đã không còn nữa, nhưng Hương chỉ ậm ừ, thế rồi cho qua.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Cái giá đắt nhất cho những ngày ở xóm Cave của tôi đó là bạn của tôi. Tôi thấy mình thật tồi tệ, thật đáng ghét, và tôi cảm thấy chán nản tất cả mọi người, chán tất cả bạn bè vốn được coi là thân thiết nhất.</span></p><p><span style="color: DarkRed">Khuyên là bạn mà tôi quen trong đợt tập sự năm cuối cấp, chúng tôi thân thiết và Khuyên cũng hay xuống phòng chúng tôi chơi, thường thì bạn bè thôi mà, NHưng sự đời lắm chuyện trái ngang, Khuyên bị đồn làm ...gái... và Khuyên đã phải nghỉ học một thời gian để chữa bệnh trầm cảm của mình. Tôi lúc này đã ra trường, nên không còn hay liên lạc với Khuyên và mọi người trong xóm trọ nữa. ẤY vậy mà lúc Khuyên buồn và cô đơn nhất, tôi không thể ngờ được tất cả bạn bè trong lớp Khuyên đều xa lánh và ghét bỏ Khuyên, chẳng ai tin Khuyên cả. Sau ngày tôi được biết tin về Khuyên, cả 2 đã tâm sự rất nhiều, đã khóc rất nhiều. Nhiều lần nhìn bạn tôi tàn tạ, muốn tìm đến cái chết mà trong lòng của tôi cảm thấy đau, thật đau, Tôi thấy cái giá mà tôi phải trả là quá đắt. Quá đắt cho một người bạn vô tội. Khuyên không trách móc hay đổ lỗi cho ai hết. Nhưng trong tôi vẫn luôn cảm thấy buồn, cái cảm giác tội lỗi mà chẳng có cách nào tôi có thể gột sạch được. Giá như được quay trở lại ngày xưa, có lẽ tôi vẫn sống như ngày trước, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm bạn với Khuyên, để cuộc sống của cô ấy mãi mãi không có những vết nhơ, vết bẩn.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed">Một mùa Đông nữa lại đến, Tháng 3/2008 cũng lạnh giống như bây giờ, những ngày đó còn đang đi tập sự năm cuối, nhớ Khuyên, nhớ mùa hoa Bưởi, nhớ những bài thơ, nhớ lắm sự hồn nhiên trong sáng, nhớ lắm những nụ cười, mùa Hoa bưởi yêu thương.</span></p><p><span style="color: DarkRed"></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em>Một mùa hoa Bưởi rơi</em></strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em>Một mùa hoa thơm ngát</em></strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em>Đêm khua làm giáo án</em></strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em>Nghỉ tay, viết bài thơ.</em></strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em></em></strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em>Khuyên trắng như cánh bưởi</em></strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em>Hơi thở thơm nhụy hoa.</em></strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em>Là là ngay trước mặt</em></strong></span></p><p><span style="color: DarkRed"><strong><em>Mà xa thật là xa. </em></strong></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="numlock, post: 12855, member: 2982"] [b]Hồi ức buồn[/b] [COLOR="DarkRed"][B]Hồi ức buồn.[/B] Vợ ơi ... Hai từ nghe thật đáng yêu; là từ mà tôi gọi người con gái mà tôi cảm thấy thương mến nhất đã sống cùng tôi trong những năm tôi chuẩn bị ra trường. Em tên là Phương. Tháng 3/2008, sau kì thực tập năm thứ 3, tôi lại lên ở trọ và thật tình cờ, tôi tìm được một xóm trọ ưng ý, xóm trọ mà ở đó con người đối với nhau thật tốt. Mặc dù cái tên của xóm thì chẳng có gì là sạch sẽ, đàng hoàng cả. Xóm trọ cave. Nơi tôi ở trọ là nơi mà những cô gái ... được những ông Bồ giàu có nuôi, phải, họ là vợ bé của một ai đó rất giàu có. Và Phương, sinh năm 1986 là một cô bé khờ khảo, quê Phương ở Thanh Hoá, Phương làm thợ may cho một công ty nào đó, và quen một người đàn ông dẻo mỏ, anh ta đã có vợ con rồi, nhưng cái thói đời trăng hoa đã làm Phương có bầu, vậy là Phương nghỉ làm và trốn gia đình, trốn tất cả, để đến với xóm trọ, và cuộc đời đã cho tôi được bên Phương một thời gian. Phương không hay phàn nàn và kêu ca gì về thói sinh hoạt bất cần đời của chúng tôi, có khi tụi tôi nói chuyện cả đêm, hoặc đi chơi về rất khuya, có hôm đang đêm còn kêu gào lên một cách thoải mái nữa, nhưng Phương bên phòng bên thì vẫn lặng lẽ, âm thầm. Phương vẫn là người hay nghe tôi kể những tâm sự của mình, những chiều hai người đi dạo quanh Phủ Lý ngắm những đoàn người hối hả. Những hôm nằm bên Phương, và nghe Phương kể về quá khứ, tôi chỉ cảm thấy buồn, còn Phương không hề trách người đã làm khổ Phương, tình yêu mà, tình yêu nào có lỗi. Phương sinh con vào ngày 30/4/2008, rồi chồng của Phương cũng về đón Phương đi. Bên chồng và nũng nịu như một cô bé con, tôi không biết Phương có hạnh phúc thực sự, một nơi nào đó, luôn có một người nhớ về Phương, nhớ về người Vợ đầu tiên trong cuộc đời. Hương, trái với Phương, Hương là cô gái thông minh hơn, và được một ông Giàu kếch xù nuôi, Ở Phương là sự hiền lành, thì ở Hương cũng thể hiện lên một sự đáng thương. Hương quê ở Yên Bái, mà chẳng biết có phải Yên Bái hay không nữa, vì đến cả cái tên, có lẽ đối với chúng tôi thì cũng là cái tên giả nữa. Hương đã có con, và Hương thường hay nói dối con cái của mình về công việc của mình. Đôi khi, tôi đã cố khuyên cả Hương nên chọn một việc gì đó mà làm, để còn sống với tuổi già, khi mà cái nhan sắc đã không còn nữa, nhưng Hương chỉ ậm ừ, thế rồi cho qua. Cái giá đắt nhất cho những ngày ở xóm Cave của tôi đó là bạn của tôi. Tôi thấy mình thật tồi tệ, thật đáng ghét, và tôi cảm thấy chán nản tất cả mọi người, chán tất cả bạn bè vốn được coi là thân thiết nhất. Khuyên là bạn mà tôi quen trong đợt tập sự năm cuối cấp, chúng tôi thân thiết và Khuyên cũng hay xuống phòng chúng tôi chơi, thường thì bạn bè thôi mà, NHưng sự đời lắm chuyện trái ngang, Khuyên bị đồn làm ...gái... và Khuyên đã phải nghỉ học một thời gian để chữa bệnh trầm cảm của mình. Tôi lúc này đã ra trường, nên không còn hay liên lạc với Khuyên và mọi người trong xóm trọ nữa. ẤY vậy mà lúc Khuyên buồn và cô đơn nhất, tôi không thể ngờ được tất cả bạn bè trong lớp Khuyên đều xa lánh và ghét bỏ Khuyên, chẳng ai tin Khuyên cả. Sau ngày tôi được biết tin về Khuyên, cả 2 đã tâm sự rất nhiều, đã khóc rất nhiều. Nhiều lần nhìn bạn tôi tàn tạ, muốn tìm đến cái chết mà trong lòng của tôi cảm thấy đau, thật đau, Tôi thấy cái giá mà tôi phải trả là quá đắt. Quá đắt cho một người bạn vô tội. Khuyên không trách móc hay đổ lỗi cho ai hết. Nhưng trong tôi vẫn luôn cảm thấy buồn, cái cảm giác tội lỗi mà chẳng có cách nào tôi có thể gột sạch được. Giá như được quay trở lại ngày xưa, có lẽ tôi vẫn sống như ngày trước, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm bạn với Khuyên, để cuộc sống của cô ấy mãi mãi không có những vết nhơ, vết bẩn. Một mùa Đông nữa lại đến, Tháng 3/2008 cũng lạnh giống như bây giờ, những ngày đó còn đang đi tập sự năm cuối, nhớ Khuyên, nhớ mùa hoa Bưởi, nhớ những bài thơ, nhớ lắm sự hồn nhiên trong sáng, nhớ lắm những nụ cười, mùa Hoa bưởi yêu thương. [B][I]Một mùa hoa Bưởi rơi Một mùa hoa thơm ngát Đêm khua làm giáo án Nghỉ tay, viết bài thơ. Khuyên trắng như cánh bưởi Hơi thở thơm nhụy hoa. Là là ngay trước mặt Mà xa thật là xa. [/I][/B][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Gửi một người sáng ngày mai.
Top