Gửi Mắt Biếc!

Tháng tám vết thương đời diễm ảo...
Em đeo ba lô đen, thất thểu bước vào rồi ngồi phệt trước cửa, nhìn bâng quơ với cặp mắt vô hồn. Trông em gầy, xanh xao và tiều tụy quá. Con chó đến đánh hơi. Em tháo dép liệng thật mạnh. Con chó kêu ẳng một tiếng rồi cúp đuôi bỏ chạy. Tôi lượm chiếc dép đem trả cho em rồi ngồi tâm tình với em.
Nhìn lại cuộc đời em từ lúc mở mắt chào đời cho đến tận bây giờ, tôi không kiềm được nước mắt. Tôi chẳng biết nói gì với em bây giờ. Tôi hiểu em. Tôi thông cảm với cuộc đời đắng cay và sự ra đi không dấu vết của em trong gần 1 tuần nay.
Cha mẹ em sống với nhau không hề có sự chấp nhận hay can thiệp của hai gia đình bên nội và bên ngoại. Sống với nhau vì tình yêu. Sống với nhau dưới sự xuất hiện của người đàn bà thứ 3 (đó là bà vợ cả của ba em, mới ly thân chứ chưa ly dị). Còn lý do ly thân...Ừ thì, tại bà ta đanh đá, chua ngoa và chỉ...sinh được hai người con gái mà thôi).
Nghe đến đây trong đầu tôi tự hỏi, liệu ba em đến với mẹ em vì lý do gì? Vì ông yêu mẹ em hay chỉ là khao khát có 1 đứa con trai để "nối dõi tông đường".
Thế rồi mẹ em mang thai em được năm tháng thì ba mất. Mẹ về bên ngoại sống (vì làm gì có ai bên nội chấp nhận mối quan hệ này của ba mẹ em mà che chở, đùm bọc được cho em).
Em lớn lên thiếu tình yêu của người cha là thiếu quá nhiều. Mẹ em không lấp đầy được khoảng trống ấy, vì thế năm em lên 10 tuổi thì mẹ đi bước nữa. Em vào trại mồ côi. Thỉnh thoảng được nghỉ thì về chơi với ngoại. Ngoại thương, nhưng cháu vẫn èo uột và cặp mắt tủi hờn thích nhìn hai bàn chân hơn là nhìn người ta có cha và có mẹ. (Đến bây giờ em vẫn giữ thói quen nhìn xuống, nhìn xuống đôi bàn chân ấy để quên đi nỗi đau mất mát-một thói quen dễ bị người khác hiểu lầm là không muốn ngóc đầu lên, theo lời em giải thích).
Mẹ mải mê làm lại cuộc đời với người đàn ông mới, vẫn thương con nhưng chẳng dám thương nhiều. Tình yêu dấm dúi, tình yêu vụng trộm. Em lớn lên trong hoàn cảnh ấy. Bơ vơ. Ngơ ngác...
Hai năm trời em với mẹ, tuy gần mà xa, tuy xa mà gần nhưng chẳng bao giờ chạm được tới tâm hồn nhau chị là trong chốc lát.
Thỉnh thoảng bắt gặp mẹ trong kí ức, em lại nhìn xuống đôi bàn chân-cặp mắt vô hồn...
Thế rồi em có người yêu. Em tôn thờ và yêu thương người ấy trên cả mức vừa đủ. Em yêu người ấy hơn cả mạng sống bản thân mình. Nhưng em ghen quá. Tôi hiểu việc ghen của em là vì em sợ mất người ấy, em sợ sự quan tâm của người ấy dành cho em là không trọn vẹn, và vì...em chưa bao giờ nhận được sự quan tâm của một người đàn ông. Điều mà đáng lẽ ra ba em phải dành cho em ngay từ lúc lọt lòng.
Người ấy chắc không hiểu điều đó, thế nên người ấy đã xa em mà không để cho em có cơ hội giải thích, thanh minh,...để thay đổi. (Em tâm sự đây là lần đầu tiên em nói ra sự thật về gia đình mình, sự thật về ba mình cho người khác nghe. Em xấu hổ, em lo sợ người ta sẽ khinh bỉ em, coi thường em và sẽ nghĩ em là "đứa con ngoài dã thú").
Đã không có được tình yêu của người cha, đã không có được sự chan hòa yêu thương từ người mẹ, nay em lại mất đi sự quan tâm của 1 người đặc biệt trong cuộc đời mình.
Em giống như cây gặp mùa hạn hán. Còi kĩnh, cằn cỗi.
Vì thế em không vượt qua được khó khăn. Em đành ngã quỵ.
Tôi chẳng dám phát xét gì về những người có liên quan đến cuộc đời em. Nhưng tôi ước phải chi:
1. Em đừng buông cặp mắt tủi hờn thích nhìn hai bàn chân hơn là nhìn người ta có cha và có mẹ.
2. Gia đình nội đừng thờ ơ trước cuộc đời em mà hãy che chở, đùm bọc cho em ngay từ lúc lọt lòng.
3. Mẹ em đừng đi bước nữa trong lúc em đang tuyệt vọng đến tột cùng.
4. Và điều cuối cùng, tôi ước người ấy của em sẽ cho em một cơ hội để thay đổi lại cách suy nghĩ, nhìn nhận sự việc của cá nhân mình. Bởi khi trò chuyện với em, tôi manh nha hiểu cuộc đời em chỉ cứu vớt được nếu tình yêu thương của người ấy lại bắt đầu như trước.
Nếu có được điều đó, chắc hẳn em đã không phải đến tìm tôi với cặp mắt vô hồn trong thân xác tiều tụy và xanh xao đến thế.
Nếu có được điều đó, chắc hẳn giờ đây tôi và những người bạn em đã không phải đi tìm em giữa dòng người vội vã, đông đúc thế này.
Nếu có được điều đó, tôi tin con người em, cuộc sống em sẽ thay đổi một cách hoàn thiện hơn nhiều.
Thời gian qua tìm em trong tuyệt vọng. Tôi vừa giận vừa thương em. Giá như em mạnh mẽ hơn một chút, em sẽ có được yêu thương trong tầm với của mình.
Em giờ đang ở đâu? Đang sống ra sao?...Mong rằng ở phương trời xa ngái ấy, em sẽ tìm được một bến đỗ bình yên!
***Vì trái đất này tròn nên những người yêu thương sẽ lại ở bên nhau***. Cố gắng lên em nhé!
Tôi đang lang thang những diễn đàn mà em từng dạo chơi trước đó. Muốn viết để chia sẻ cùng em, để nói hộ nỗi lòng em.

Cỏ Phong Sương

P/S: Nếu có gặp lại, hãy cứ gọi tôi là Tèo như em từng gọi nhé.



 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Và một điều cuối cùng. Dẫu những điều trên chưa có và không bao giờ có. Con phải đứng dậy với chính nghị lực của mình. Con đã đứng dậy được nhiều lần trước đây. Bây giờ tại sao không?

Một mình ta và bạn bè là không đủ. Bản thân con phải tự tìm về sự cân bằng của chính mình. Nếu con không làm được điều đó. Sư phụ đành nhìn con với ánh mắt nuối tiếc mà thôi.

Sư phụ không gọi cho con, chỉ là để con cần hiểu ra điều gì là quan trọng trong cuộc sống này.
 
Hãy cố gắng nhìn về phía trước, tất cả mới chỉ là sự khởi đầu...
Mắt biếc à...mong em luôn bình yên...mong em tìm được những niềm vui thực sự...mong cho nụ cười luôn nở trên môi em.
 
Cảm động quá. Cố lên người bạn Mắt Biếc, chúng ta còn đầy đủ tay chân còn có cha có mẹ để gọi hơn nhữn người cụt tay cụt chân bị câm bị điếc bẩm sinh hay mồ côi cha mẹ nhiều. Cố lên, Mắt Biếc nếu thấy buồn vui hãy đến bên mình, mình sẽ là bạn tốt
của nhau nick yahoo: Luckynetlink
 
:')

Đầu tiên, cho em xin lỗi nhé, với những ngày đã vô tâm với chị. Nhưng không phải em muốn thế, chỉ là vì.. em cũng đã gục ngã :D (nhưng giờ thì không :P)

Những gì cần khuyên, cần nói thì em cũng đã nói hết với chị rồi, nên cuối cùng cũng chẳng biết nói gì nữa, đôi khi em lại ngán ngẫm với những lời than vãn ấy, nên dẫn đến vô tâm, không phải em không biết những điều đó, nhưng em muốn chính mình (và chính chị) không được như thế, mà chị cứ nhắc đến, cứ than... em cũng không biết làm gì :)

Chị gặp sóng gió, em cũng gặp sóng gió, lúc ấy em chỉ biết khuyên chứ cũng chẳng dám kể với chị việc gì về chuyện của mình, sợ 2 chị em lại dựa vào nhau mà khóc rồi lại nằm hoài dưới vũng bùn ấy, nhưng em không muốn thế, em muốn tự mình đứng dậy ngay chỗ mình đã ngã chứ không phải là chôn vùi chính mình vì những thứ không xứng đáng, và... chị không làm được điều ấy, đôi khi em lại không nghĩ vậy :) Em cứ nghĩ chị mạnh mẽ hơn em, nhưng thật sự thì có những hành động chị làm mà em cũng không ngờ nỗi :)

Em biết, khuyên rồi thì cũng chỉ là khuyên, thuyết phục cũng chỉ là thuyết phục, nói lí lẽ để chị hiểu cũng chỉ là lời nói, nếu chị không chịu ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước, em chẳng giúp được gì, chỉ được mấy cái lời nói ấy thôi, điều quan trọng vẫn phụ thuộc vào cách nhìn, cách sống, cách chị chấp nhận, và cách chị thay đổi suy nghĩ của mình :) Nếu không thay đổi thì vẫn chỉ là giậm chân tại chỗ.

Tiếp xúc với chị nhiều, có thể em hiểu nhiều về những gì mà chị trải qua, những cảm nhận và những đau khổ của chị. Nhưng cuối cùng cũng phải biết cách chấp nhận sự thật, và '"phải" sống tiếp, chứ không phải là than vãn, rồi sau đó là gục ngã. Than vãn một lúc rồi đứng lên đi tiếp, chứ đừng gục ngã chị à :) Số phận an bày như thế, thôi mình chịu vậy, vượt lên chính mình mới là vượt lên tất cả.

Em cũng chẳng là gì, để mà vênh mặt dạy đời người khác, nhưng chị của em à, thay đổi cách nhìn nhé, em không thích chị nhìn xuống đâu, em muốn chị nhìn lên, tiến hay lùi đều không được, thôi thì mình quyết định bước sang phải, hoặc sang trái vậy, nhé. Em không nghĩ chúng ta yếu đuối như thế này đâu, chị cứ nhìn mọi việc theo một cách nhìn khác đi, đôi khi chị sẽ mạnh mẽ lúc nào mà không hay đấy :P

Em lúc này ổn rồi, chỉ có đôi lúc điên điên nhớ ba la ba la thôi :)) Chị cũng đứng dậy nhé, không phải chỉ có mình em kéo tay chị lên đâu, mà còn nhiều người khác, và cộng thêm sự cố gắng và quyết tâm của chị nữa ý ^^~

P/s: Lúc này em bận, không có thời gian nấu cháo nữa. Mong một ngày nào đấy gặp lại và trò chuyện với chị - một cô gái mạnh mẽ, nhé.! ♥
 
Đời, có bao lâu mà buồn, Mắt Biếc nhỉ. Tớ nghĩ rằng, không ai yêu mình bằng chính mình. Vậy, Mắt Biếc thân mến, sao ấy không tự thương yêu chính mình như Chúa thương yêu loài người? Trên đời, có biết bao nhiêu là người, có người thích ta, cũng có người không thích ta; có người thích ta lúc này, nhưng lúc khác thì không. Nhưng nếu ta biết trân trọng chính mình thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người này, người kia bên cạnh sẻ chia với ta. Hãy tin vào điều đó. Mắt Biếc ơi. Hãy đứng dậy, bước ra khỏi xó tối nỗi buồn của chính mình và tiếp tục sống vui vẻ với ánh nắng, cơn mưa... Hãy cứ chảy như nước sông, đừng bao gìơ tù đọng...
 
Sư phụ vừa nhận mọt tin nhắn từ số máy của con. Sư phụ chỉ còn biết nuối tiếc cho con. Thật đấy. Không ai có thể đỡ con đứng dậy ngoài bản thân con, nhưng sư phụ không còn hi vọng con đọc lại những dòng này.

Cuộc sống thật nhiều điều. Và sư phụ biết đã không còn có thể có lại một đệ tử như con được nữa.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top