GỬI EM...
ĐỌC VÀ NGẪM…
Đừng cố hiểu nó nói gì
Bởi đến 1 thời điểm nào đó, em sẽ ngộ ra....... cũng giống như nhạc Trịnh vậy, đến một lúc nào đó em sẽ thấy nó đúng với cuộc sống của em hiện tại, những gì em đang trải qua và biết cảm xúc của em như thế nào......
Này cô gái! Tôi chào em....
Tôi không chào cái vẻ bề ngoài của em đâu nhá! Tôi chào cô gái trong em kìa......
Lại đây.....
Gần thêm chút nữa.......
Tôi nói nhỏ em nghe.....
Suỵt......
Lặng thôi.... em nghe thấy cô gái trong em nói gì không???
Rằng: "tất cả phụ nữ trên đời luôn mang trong mình một cô gái"
Em cứ như lá non, xanh biêc không phấn son
Trong trắng em mướt như nhung
Em cứ là em nhé
Em cứ xinh hiền như thế!!!
Tôi không chào cái vẻ bề ngoài của em đâu nhá! Tôi chào cô gái trong em kìa......
Lại đây.....
Gần thêm chút nữa.......
Tôi nói nhỏ em nghe.....
Suỵt......
Lặng thôi.... em nghe thấy cô gái trong em nói gì không???
Rằng: "tất cả phụ nữ trên đời luôn mang trong mình một cô gái"
Em cứ như lá non, xanh biêc không phấn son
Trong trắng em mướt như nhung
Em cứ là em nhé
Em cứ xinh hiền như thế!!!
Cô gái của tôi, hôm nay tôi thấy em, mười bảy chập chững vào đời với những nét bỡ ngỡ hân hoang đọng trên gương mặt vẫn đọng lại nét trẻ thơ. Em chuẩn bị hành trang vào đời bằng kiến thức và những khát vọng tốt đẹp. Em dũng cảm ra đi để tìm đến với ước mơ lớn của đời mình. Có thể em sẽ thành công, sẽ vấp ngã, sẽ mộng mơ, sẽ thất vọng, nhưng điều quan trọng nhất mà tôi biết đó là em sẽ đứng dậy và tiếp tục cố gắng cho dù cuộc đời có xô ngã em thêm bao nhiêu lần nữa, vì em là cô gái mạnh mẽ của tôi.
Mặt Trời buông xuống, phố lên đèn!!!
Câu chuyện về niềm tin bắt đầu. Bắt đầu bằng những mơ mộng xa lắm và đẹp lắm của cái thưở năm mười không lớn.
-"Con sẽ làm bác sĩ"
-"Con sẽ làm kĩ sư"
-"Con sẽ làm họa sĩ"
và vân vân những ước mơ nhỏ xinh của trẻ con, chúng thật đáng yêu, và những mơ ước bình dị ấy cũng vô cùng dễ thương, không hề lắng lại 1 tí lo nghĩ xa xôi. Và hình như càng lớn tuổi, con người ta thường kéo những ước mơ lại gần với tầm với của mình hơn. Cũng đúng nhỉ, vì lớn lên một chút, giẫm phải đá, vấp phải dây, gặp phải những thất bại từ ít đến nhiều trong cuộc sống, rồi bắt đầu nhìn mình một cách gần gũi hơn, thiết thực hơn. Những ước mơ cũng theo đó gần lại, theo một cách nào đó, để ta có thể với tới được.
Hóa ra đa phần còn người ta càng sống lại càng sợ chính bản thân mình hơn, đa số mọi người thận trọng hơn để tránh bản thân rơi vào trạng thái hụt hẫng, để không phải đau nhói lên khi những chuyện không hay ập đến, và em - con người trong em - đã khác đi tự bao giờ.
Nhưng em này! đừng sợ, em có kiến thức - em có thừa thông minh để tiến tới những ước mơ ấy, vần đề chỉ là câu chuyện của niềm tin, tin vào chính bản thân mình....
Một lần đi em, một lần tìm về với đêm nhé! Không phải đơn giản vì em không ngủ được rồi đâm ra trằn trọc, nghĩ ngợi. Mà là một lần nào đó, vô tình hay cố ý, em thức trắng đêm, ngắm nhìn cái bình yên của con đường ào ào xe cộ mới ban chiều, lắng nghe tiếng gió vi vu, tiếng dép, tiếng thở nhẹ nhàng của mẹ em khi ngủ, hít thở mùi hoa đêm, mùi đất ẩm sau cơn mưa. Em sẽ thấy bình yên lắm!. Em sẽ thấy cuộc sống mình cũng như một ngày dài với nắng ban mai, rực rỡ, với cái oi buổi trưa gay gắt, với cơn chiều vội vã và một đêm vắng lặng tiếng người. Và những nốt lặng ấy sẽ giúp em suy nghĩ về em, về những việc em đang làm, về những thứ em đang đeo đuổi, về những quyết định chọn lựa cho em sau này.
Một lần đi em, một lần lặng đi giữa đêm khuya để lăng nghe đời gọi tên em thât khẽ....
Nhưng đừng ép mình luôn mạnh mẽ chỉ vì em sợ bị tổn thương. Bởi tôi biết sẽ có những lúc em thấy lạc lõng cô đơn giữa biển người mênh mông, thấy mệt mỏi chán chường, thấy cần một vòng tay, một bờ vai, một cái ôm hay một lời động viên, một ánh nhìn khích lệ đê níu em lại giữa đời.
Thế thì đừng ngại ngần sẽ chia, đừng giấu giếm những giọt nước mắt yếu đuối em nhé. Mội người rơi nước mắt, là vì đau lòng. Đau lòng là vì để tâm. Mà để tâm là vì có cảm giác. Một người có cảm giác bởi vì đơn giản chỉ là một người bình thường.
Vì vậy lúc em khóc, lúc em đau lòng, hoặc lúc em có cảm giác chứng tỏ em cũng chỉ là một người bình thường.
Cho nên lúc đau thương hãy tự tha thứ cho bản thân, chúng ta dù sao cũng chỉ là những con người dễ dàng bị phá vỡ.
Hãy cứ khóc khi em muốn, vì em chính là cô gái mạnh mẽ của tôi.
Cô gái của tôi, khi em chia sẽ cảm xúc của mình, em sẽ biết mình không hề cô độc. Bởi vì bên cạnh em mãi mãi có gia đình, bạn bè và những người luôn yêu quý em vì chính bản thân em.
Có thế em chưa từng thấy mình xin đẹp, có thể em đã từng tủi thân khi âm thầm so sánh ngoại hình với những cô gái khác. Em biết chăm chút dễ nhìn, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng ngoại hình chỉ là lớp vỏ bọc dễ vỡ.
May mà em không xinh, nên em biết rằng người ta làm bạn với em vì em tốt bụng, quý em vì em thông minh, và ai đó yêu em vì em biết chia sẻ.
May mà em không xinh, nên người ta dễ nhận ra em duyên dáng. Chẳng có ai xấu toàn diện.
May mà em không xinh lúc trẻ, nên về già người ta sẽ thấy em… vẫn thế! Sẽ được ngưỡi mộ sự xanh tươi lâu bền của một nhánh xương rồng trên cát!
May mà em không xinh, nên dù cho em không hoàn hảo thì em biết người ta vẫn yêu em, yêu những cái thuộc về em. Nếu em hoàn hảo em sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hi vọng.
Em cứ mãi hồn nhiên thế nhé, cứ khóc khi nào em buồn… Đừng tạo cho mình võ bọc, cứ mặc cho những cung bậc cảm xúc… Chợt đến rồi sẽ lại chợt đi…
Em là cô bé bướng bỉnh muốn được đánh giá bằng năng lực và tâm hồn thay vì nhan sắc dễ phai tàn. Em biết giúp đỡ, tốt bụng và chân thành. Em không ồn ào, vồn vã, không giả lả, điệu bộ. Em là giản dị, em yên bình, hay cười. Em có thể là nắng ấm, cũng có khi là gió mát. Có khi nào chợt em bắt gặp sự ấm áp và tin tưởng nơi ánh mắt người khác dành cho em không??? Đó mới chính là lời khen, là sự ngưỡng mộ dành cho vẻ đẹp của e đấy.
Hãy nhớ chỉ có lúc em sống thật chình với mình và chân thành yêu thương, đó mới là khi em thực sự tỏa sang, vì em là người con gái xinh đẹp của tôi.
Thời gian trôi qua khiến con người ta ngỡ ngàng trước những gì đã xảy ra và ngỡ ngàng với chính những con người ở hiện tại.
Em của ngày hôm nay không phải là em của ngày hôm qua, em của ngày hôm nay là em của ngày mai thật tươi sáng và rạng ngời.
Cô bé của tôi, sinh nhật em đúng vào mùa thu – mùa của sự hoài niệm – mùa của những điều xưa cũ, tôi sẽ chờ xem cô gái của tôi 20, 30 năm nữa khi hoài niệm lại những kỉ niệm trong vắt, ngây thơ của tuổi 17 sẽ như thế nào?..........
....................................
*Nguồn: Sáng tác
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: