Gửi em.....!!!

chuot sun

New member
Xu
0
GỬI EM...


ĐỌC VÀ NGẪM…

Đừng cố hiểu nó nói gì

Bởi đến 1 thời điểm nào đó, em sẽ ngộ ra....... cũng giống như nhạc Trịnh vậy, đến một lúc nào đó em sẽ thấy nó đúng với cuộc sống của em hiện tại, những gì em đang trải qua và biết cảm xúc của em như thế nào......




Này cô gái! Tôi chào em....

Tôi không chào cái vẻ bề ngoài của em đâu nhá! Tôi chào cô gái trong em kìa......

Lại đây.....

Gần thêm chút nữa.......

Tôi nói nhỏ em nghe.....

Suỵt......

Lặng thôi.... em nghe thấy cô gái trong em nói gì không???

Rằng: "tất cả phụ nữ trên đời luôn mang trong mình một cô gái"

Em cứ như lá non, xanh biêc không phấn son
Trong trắng em mướt như nhung
Em cứ là em nhé
Em cứ xinh hiền như thế!!!

Cô gái của tôi, hôm nay tôi thấy em, mười bảy chập chững vào đời với những nét bỡ ngỡ hân hoang đọng trên gương mặt vẫn đọng lại nét trẻ thơ. Em chuẩn bị hành trang vào đời bằng kiến thức và những khát vọng tốt đẹp. Em dũng cảm ra đi để tìm đến với ước mơ lớn của đời mình. Có thể em sẽ thành công, sẽ vấp ngã, sẽ mộng mơ, sẽ thất vọng, nhưng điều quan trọng nhất mà tôi biết đó là em sẽ đứng dậy và tiếp tục cố gắng cho dù cuộc đời có xô ngã em thêm bao nhiêu lần nữa, vì em là cô gái mạnh mẽ của tôi.

Mặt Trời buông xuống, phố lên đèn!!!

Câu chuyện về niềm tin bắt đầu. Bắt đầu bằng những mơ mộng xa lắm và đẹp lắm của cái thưở năm mười không lớn.
-"Con sẽ làm bác sĩ"
-"Con sẽ làm kĩ sư"
-"Con sẽ làm họa sĩ"
và vân vân những ước mơ nhỏ xinh của trẻ con, chúng thật đáng yêu, và những mơ ước bình dị ấy cũng vô cùng dễ thương, không hề lắng lại 1 tí lo nghĩ xa xôi. Và hình như càng lớn tuổi, con người ta thường kéo những ước mơ lại gần với tầm với của mình hơn. Cũng đúng nhỉ, vì lớn lên một chút, giẫm phải đá, vấp phải dây, gặp phải những thất bại từ ít đến nhiều trong cuộc sống, rồi bắt đầu nhìn mình một cách gần gũi hơn, thiết thực hơn. Những ước mơ cũng theo đó gần lại, theo một cách nào đó, để ta có thể với tới được.

Hóa ra đa phần còn người ta càng sống lại càng sợ chính bản thân mình hơn, đa số mọi người thận trọng hơn để tránh bản thân rơi vào trạng thái hụt hẫng, để không phải đau nhói lên khi những chuyện không hay ập đến, và em - con người trong em - đã khác đi tự bao giờ.

Nhưng em này! đừng sợ, em có kiến thức - em có thừa thông minh để tiến tới những ước mơ ấy, vần đề chỉ là câu chuyện của niềm tin, tin vào chính bản thân mình....

Một lần đi em, một lần tìm về với đêm nhé! Không phải đơn giản vì em không ngủ được rồi đâm ra trằn trọc, nghĩ ngợi. Mà là một lần nào đó, vô tình hay cố ý, em thức trắng đêm, ngắm nhìn cái bình yên của con đường ào ào xe cộ mới ban chiều, lắng nghe tiếng gió vi vu, tiếng dép, tiếng thở nhẹ nhàng của mẹ em khi ngủ, hít thở mùi hoa đêm, mùi đất ẩm sau cơn mưa. Em sẽ thấy bình yên lắm!. Em sẽ thấy cuộc sống mình cũng như một ngày dài với nắng ban mai, rực rỡ, với cái oi buổi trưa gay gắt, với cơn chiều vội vã và một đêm vắng lặng tiếng người. Và những nốt lặng ấy sẽ giúp em suy nghĩ về em, về những việc em đang làm, về những thứ em đang đeo đuổi, về những quyết định chọn lựa cho em sau này.

Một lần đi em, một lần lặng đi giữa đêm khuya để lăng nghe đời gọi tên em thât khẽ....

Nhưng đừng ép mình luôn mạnh mẽ chỉ vì em sợ bị tổn thương. Bởi tôi biết sẽ có những lúc em thấy lạc lõng cô đơn giữa biển người mênh mông, thấy mệt mỏi chán chường, thấy cần một vòng tay, một bờ vai, một cái ôm hay một lời động viên, một ánh nhìn khích lệ đê níu em lại giữa đời.

Thế thì đừng ngại ngần sẽ chia, đừng giấu giếm những giọt nước mắt yếu đuối em nhé. Mội người rơi nước mắt, là vì đau lòng. Đau lòng là vì để tâm. Mà để tâm là vì có cảm giác. Một người có cảm giác bởi vì đơn giản chỉ là một người bình thường.

Vì vậy lúc em khóc, lúc em đau lòng, hoặc lúc em có cảm giác chứng tỏ em cũng chỉ là một người bình thường.

Cho nên lúc đau thương hãy tự tha thứ cho bản thân, chúng ta dù sao cũng chỉ là những con người dễ dàng bị phá vỡ.

Hãy cứ khóc khi em muốn, vì em chính là cô gái mạnh mẽ của tôi.

Cô gái của tôi, khi em chia sẽ cảm xúc của mình, em sẽ biết mình không hề cô độc. Bởi vì bên cạnh em mãi mãi có gia đình, bạn bè và những người luôn yêu quý em vì chính bản thân em.

Có thế em chưa từng thấy mình xin đẹp, có thể em đã từng tủi thân khi âm thầm so sánh ngoại hình với những cô gái khác. Em biết chăm chút dễ nhìn, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng ngoại hình chỉ là lớp vỏ bọc dễ vỡ.

May mà em không xinh, nên em biết rằng người ta làm bạn với em vì em tốt bụng, quý em vì em thông minh, và ai đó yêu em vì em biết chia sẻ.

May mà em không xinh, nên người ta dễ nhận ra em duyên dáng. Chẳng có ai xấu toàn diện.

May mà em không xinh lúc trẻ, nên về già người ta sẽ thấy em… vẫn thế! Sẽ được ngưỡi mộ sự xanh tươi lâu bền của một nhánh xương rồng trên cát!

May mà em không xinh, nên dù cho em không hoàn hảo thì em biết người ta vẫn yêu em, yêu những cái thuộc về em. Nếu em hoàn hảo em sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hi vọng.

Em cứ mãi hồn nhiên thế nhé, cứ khóc khi nào em buồn… Đừng tạo cho mình võ bọc, cứ mặc cho những cung bậc cảm xúc… Chợt đến rồi sẽ lại chợt đi…

Em là cô bé bướng bỉnh muốn được đánh giá bằng năng lực và tâm hồn thay vì nhan sắc dễ phai tàn. Em biết giúp đỡ, tốt bụng và chân thành. Em không ồn ào, vồn vã, không giả lả, điệu bộ. Em là giản dị, em yên bình, hay cười. Em có thể là nắng ấm, cũng có khi là gió mát. Có khi nào chợt em bắt gặp sự ấm áp và tin tưởng nơi ánh mắt người khác dành cho em không??? Đó mới chính là lời khen, là sự ngưỡng mộ dành cho vẻ đẹp của e đấy.

Hãy nhớ chỉ có lúc em sống thật chình với mình và chân thành yêu thương, đó mới là khi em thực sự tỏa sang, vì em là người con gái xinh đẹp của tôi.

Thời gian trôi qua khiến con người ta ngỡ ngàng trước những gì đã xảy ra và ngỡ ngàng với chính những con người ở hiện tại.

Em của ngày hôm nay không phải là em của ngày hôm qua, em của ngày hôm nay là em của ngày mai thật tươi sáng và rạng ngời.

Cô bé của tôi, sinh nhật em đúng vào mùa thu – mùa của sự hoài niệm – mùa của những điều xưa cũ, tôi sẽ chờ xem cô gái của tôi 20, 30 năm nữa khi hoài niệm lại những kỉ niệm trong vắt, ngây thơ của tuổi 17 sẽ như thế nào?..........

....................................

*Nguồn: Sáng tác
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Hãy nhớ cái nắng của ngày hôm nay…

Hãy mang nó theo suốt cuộc đời….

Để đến khi em muốn trở lại là em của ngày hôm nay, thì cái nắng vàng ươm, tinh khôi đó sẽ về cùng em, về cùng với những kí ức đẹp đẽ này.

Chúng ta chỉ có 1 cuộc đời, đừng nghe những điều thị phi mà làm cho cuộc sống trở nên phức tạp

Cứ giữ nó đơn giản một cách ngốc nghếch, bởi ai cũng có lúc là trẻ con…


Em 17 tuổi rồi đấy, thế giới quanh em không còn lóng lánh sắc màu xanh đỏ như thưở bé thơ nữa.

Em 17 rồi đấy, đã qua rồi cái thời thơ mộng mơ như con bé 9, 10 tuổi với cái nhìn ghây ngô lạ lẫm.

Em 17 tuổi rồi đấy, độc lập, trưởng thành và cứng cỏi giữa nắng mưa bão táp của cuộc đời.

Em 17 tuổi rồi đấy, phải biết yêu thương và chăm sóc bản thân mình, bởi lẽ, vì em mà mẹ đã mang nặng đẻ đau chin tháng mười ngày, vì em mà bố phải nhọc nhằn vất vả làm việc nuôi em khôn lớn.

Em 17 tuổi rồi đấy, bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ đang dâng trào trong em, thôi thúc em phải làm cái gì đó có ích cho đời, cho người.

Em 17 tuổi rồi đấy, đừng bao giờ từ bỏ giấc mơ của em,hãy cười thật tươi khi em vấp ngã, rồi đứng dậy và tiếp tục đi theo con đường mình đã chọn em nhé.

Em 17 tuổi rồi đấy, nếu một ngày nào đó em có mệt mỏi, hãy quay về bên người em thương yêu – nơi suối nguồn hạnh phúc để em được tiếp thêm sức mạnh trên đường đời đầy gian nan và vất vả

Này em, em 17 tuổi rồi đấy…


Cuộc sống này khó khăn lắm, là con người – em cần biết khóc, cười, biết yêu và biết giận. Là em phải biết sống, biết mưu sinh, đấu tranh để sống. Là em phải biết sống thật tốt cho bản thân và lo toan cho những người em thương yêu, để vỗ về những bình yên tỏng các ngóc ngách giữa cuộc sống bủa vây bởi toan tính, đua ganh.

Vậy nên, em phải giữ vũng niềm tin em nhé! Người ta mãi nói về niềm tin theo cách này cách khác, nhưng em hãy tìm một cách đẽ giữ vững niềm tin của chính mình.

Sẽ có lúc, em thấy mình mất gần như tất cả, những của cải vật chất, những tình cảm mà em chắt chiu, dành dụm trong bao ngày dài. Sẽ có lúc, em thấy những cố gắng của chính mình dường như vô nghĩa trước những trái ngoáy của cuộc đời, của long người. Sẽ có lúc, em chỉ muốn một mình, chỉ thấy muốn cô đơn, sẽ chỉ muốn độc bước, tỏng em có lẽ chính nỗi thất vọng, nản chí và chỉ muốn buông xuôi một lần, 2 lần rồi mãi mãi…

Đôi lúc, em thất vọng về cuộc đời, thất vọng về những gì chung quanh mình. Cuộc sống là vậy, không ai tô vẽ cuộc đời bằng những gam màu hồng mãi được. Cuộc sống chứa đựng nhưng bon chen, muộn phiền, vùi dập. Cuộc sống dạy cho em nhiều điều, rằng không có phép màu giúp cho hoàng tử và cô bé lọ lem nghèo hền đến được với nhau, rằng những ông bụt, bà tiên rốt cuộc cũng chỉ là những hình ảnh mà tự con người vẽ ra để thắp lên hy vọng mà bước tiếp, rằng sẽ chẳng bao giờ em thấy được cuộc đời sẽ ủng hộ mình.

Em đã từng tin, em đã từng yêu, đã từng mơ mộng. Nhưng như người ta vẫn nói: ước mơ thì hão huyền mà sự thật thì trần trụi. Nên đôi khi em chìm lấp giữa những nỗi niềm trống rỗng.

Nhưng em! Trong giấc ngủ của mình, trong những đêm thật yên tĩnh, em hãy nhìn về quá khứ, nhìn về những ngày tháng vô tư, trong trẻo nhất của cuộc đời, em có thấy mình từng là một thiên thần, ít nhất là trong mắt cha mẹ ông bà? Hãy nhìn về những ngày tháng bỏ công rèn luyện, những vui buồn, hờn giận, và lúc em thấy được thành quả của bản thân, em có thấy nhờ niềm tin, nhờ hi vọng mà em đã làm được kì tích, làm được những điều ban đầu chỉ là ý tưởng.

.......................................................................


*Nguồn: Sáng tác
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Hãy nhìn về tương lai theo 1 cách thật lạc quan, thật tươi sáng, em có thấy mình còn trách nhiệm với bản thân,với những người em thương yêu cả những người yêu thương em. Hãy nhìn về những mảng đời khó khăn trong cuộc sống, những bước chân lầm lũi vắng mẹ cha, những con người thiếu đi 1 hình hài lành vẹn. Hãy nhìn về những đứa bé chỉ mới 4 – 5 tuổi đã phải vất vả trong cuộc sống mưu sinh mà một lần nào đó em đã bắt gặp trong một chuyến dạo đêm của mình, 2 đứa trẻ đánh giày lem luốc không có trò gì để chơi, chỉ biết tạt những tờ 500 – 1000 nhàu nhĩ. Hình ảnh 2 đứa trẻ đã ám ảnh những người qua đường rất lâu, chúng liệu có đáng sống trong những cuộc đời như vậy không? Vật thì em, em có thấy mình còn rất may mắn và còn rắt đáng để sống! Sống để cho, sống để trải nghiệm và để biết mình vẫn còn hạnh phúc, thật nhiều…

Đời bao em vào long, trải cho em những hạnh phúc cũng như những đau buồn, để em được thỏa lòng trải nghiệm, để em hoàn thiện chính em, để em có những ngày tháng khải hoàn mà nhìn về những ngày bi cực, và có đạt được điều đó hay không là ở em, là ở chính ngọn lửa niềm tin trong em, ngọn lửa ấy sẽ không tắt, nhưng ngọn lửa ấy nằm trong sự cầm nắm của tay em, đừng buôn nhé! Vì khổ đau nhất chính là ngọn lửa niềm tin ấy thôi cháy trong trái tim con người. Trải lòng mình ra, em nhé!

Hãy mạnh mẽ lên cô gái! Tôi tin em làm được mà, phải không???

Cuộc sống này chẳng qua chỉ có 10% là do mình gây ra, và còn lại 90% là tùy xem mình đối phó với nó như thế nào.

Điểm then chốt cần nhớ là những con người thành công đều là những kẻ không để cho rác rưởi xen vào chiếm đoạt một ngày của đời mình. Cuộc sống vốn ngắn ngủi, thì cơ sao sau một giấc ngủ dậy, lại phải vương vấn vì 1 hối tiếc nào đó nhỉ??

Cuộc sống bây giờ đầy những lời gian dối, cả màn kịch mà người này phải diễn cho người kia xem. Nghĩ mà xót xa…

Nhưng tôi vẫn tin rằng nếu giữ được nhiệt huyết say mê yêu thương như thuở ban đầu, luôn nâng niu những kỉ niệm đẹp và tâm niệm rằng: “Làm sai lúc tuổi đã xế chiều, ngoảnh lại chằng có điều gì làm em nuối tiếc…”

Những tháng ngày trôi qua, những khoảnh khắc trôi qua chẳng phải lúc nào cũng yên bình….. thì đời mà, có lúc song dập dìu xô ngã mới gọi là đời!!!

Nhưng, không đời luôn là một chuỗi những vùi dập của đau khổ, của vật vã!!! Đời lắm lúc bình yên đó chứ!!! Bình yên khe khẽ hát, khe khẽ gọi tên, khe khẽ ken lõi đằng sau hay phía trước khung cửa mà em đứng, nhưng em nào có hay………!!!!!!

Vậy thì hãy chậm lại em ơi, hãy chậm lại mà thưởng thức thừng nhịp sống vẫn đang thở, vẫn đang hít thở cùng bầu không khí như em… “bình yên” rồi sẽ tìm về và tồn tại, để ta nhốt mình định yên với nó J

Mĩm cười ít nhất giúp bản thân thấy nhẹ nhõm hơn, suy nghĩ lạc quan hơn trong tình huống tiêu cực nhất. Và đơn giản, ta vẫn thường cười, chả vì điều gì cả, e cười xinh lắm…………

Hôm nay cô gái của tôi đã tự tìm cho mình một lí do để cười chưa???

Hãy tận hưởng ngày của em, em nhé, vì em mãi mãi là một nữa yêu thương quý giá của thế giới này……

Đừng bao giờ để tay em đan sầu kỉ niệm……..

***********là em của những suy tư**************


*Nguồn: Sáng tác

 
ngày tháng trôi qua tình cảm của anh với em cũng ko còn đc mặn mà như lúc đầu nữa, nhưng trong anh vẫn luôn yêu em, và cả con nữa

trong cs người phụ nữ luôn là người chịu nhiều thiệt thòi nhất nên những ông chồng nên bit cảm thông và chia sẻ cũng những người phụ nữ nhé
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top