Bạch Phong
New member
- Xu
- 0
Bạn thân mến!
Mở đầu cho lá thư của tôi là việc cảm ơn bạn! Cảm ơn vì đã sinh ra đời, cảm ơn vì đã làm cho cuộc sống này trở nên ấm áp hơn. Đây là lá thư tôi gửi đến cho những con người biết biết yêu thương. Nếu bạn đang đọc nó thì hãy mỉm cười nhé! Vì bạn là người có trái tim biết yêu thương đóJ
Bạn có bao giờ tự hỏi bạn tồn tài trên thế giới này là vì cái gì không? Một câu hỏi khá đơn giản nhưng nhưng nó làm cho bạn phải bắt đầu ngồi lại suy nghĩ về bản thân mình. Ngày hôm qua, có phải bạn đã xua đuổi một người hành khất? Chê cười một cậu bé khuyết tật? Hay mỉa mai một cô bé bán vé số? Xin lỗi nếu đó không phải là sự thật.
Nước Người ta bảo ở Palextin có hai biển hồ. Biển hồ thứ nhất có tên là biển Chết. Đúng như tên gọi của nó, không có sự sống nào bên trong cũng như xung quanh biển hồ này.Nước trong hồ không có một loại cá nào có thể sống nổi mà người uống cũng phải bị bệnh. Ai ai cũng đều không muốn sống ở đó. Biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút nhiều khách du lịch nhất. Nước ở đây lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con người có thể uống được mà cá cũng có thể sống được. Nhà cửa được xây cất rất nhiều ở nơi đây. Vườn cây xung quanh tốt tươi nhờ nguồn nước này.
Nhưng điều kỳ lạ là ở cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ sông Jordan. Nước sông Jordan chay vào biển Chết. Biển Chết đón nhận và giữ lại riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển trở nên mặn chát. Biển hồ Galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan, rồi từ đó tràn qua các hồ nhỏ và sông hạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muông thú và con người.
Tôi đã đọc được điều thú vị này từ sách. Tôi đã tự hỏi: bài học ở đây là gì? Rất dễ để nhận ra phải không? Thật bất hạnh cho những ai cả cuộc đời chỉ biết giữ riêng cho mình.”Sự sống” trong họ rồi cũng sẽ chết dần chết mòn như nước trong lòng biển Chết.
Bạn ơi!
Hãy nhìn ra ngoài kia mà xem, biết bao nhiêu đứa trẻ không có áo mặc vào đêm đông giá rét, biết bao nhiêu cụ già phải lang thang từ đầu xóm đến cuối ngõ để có cái ăn?
Bạn có biết khi bạn có thực phẩm để sống qua ngày, có quần áo để mặc, có mái nhà che đầu và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này?
Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền để tụ hội tụ bè, có tiền để dành trong ngân hàng là bạn đã thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.
Nếu sáng nay bạn thức dậy thấy mình khỏe hơn ngày hôm qua một chút thì bạn đã may mắn hơn một triệu người không thể sống qua nổi tuần này.
Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua nguy hiểm của chiến tranh, cô đơn của tù tội, đau đớn của tra tấn hay vật vã của đói khát, bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.
Nếu bố mẹ bạn còn sống và còn hạnh phúc bên nhau thì so với thế giới trường hợp của bạn không nhiều đâu!
Vậy tại sao lúc nào bạn cũng nói: “Tôi là một người đáng thương!”, “Tôi khổ quá” , hay “Tôi là người nghèo nhất trê thế giới” mà lại không nghĩ cuộc sống này đã ban tặng tất cả nó cho bạn, trong khi Thượng đế lại “để quên” những con người kia? Hãy nâng niu những gì bạn đang có và chia sẻ những gì mà người ta không có.
Một chút thôi cũng được!
Một chút hành động của tình nhân ái và lòng tử tế cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất…
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát…
Một chút ôm xiết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt bất hạnh…
Và một chút yêu thương để người ta không còn cảm thấy cô đơn nữa…
Bạn này! Bây giờ hãy thử tắt hết điện trong phòng bạn nhé. Sau đó đốt lên một que diêm. Bạn có thấy ánh lửa của que diêm đang cháy không?
Được rồi! Cảm ơn !!
Giờ thì bạn đã có thể hiểu ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của những con người đã phải chịu nhiều khổ đau và bất hạnh trong cuộc sống rồi chứ?
Hay…chúng ta hãy thử chơi trò “Hòn vọng” nhé! Bạn hãy chạy ra một khu rừng và hét thật to “Tôi yêu bạn”. Hòn vọng sẽ đáp lại cái gì hả bạn? Chả phải nó cũng trả lời rằng: “ Tôi yêu bạn” sao? Vậy tại sao bạn lại không thử yêu thương, trao cho những con người kia một chút trái tim ấm áp? Như vậy bạn sẽ được…”cái gì đó” của cuộc sống này.
Và cuối cùng xin kết thúc bằng lời của một chiến sĩ Cách mạng, một người Cộng sản trẻ tuổi, một nhà văn, một anh hùng thời vệ quốc Xô Viết vĩ đại, Paven Capsigne trong tác phẩm “Thép đã tôi thế đấy” : Cái quý nhất của con người là cuộc sống. Đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng sống hoài sống phí…”
Thế thôi!
Người gửi kí tên
Bon Bon
<strong><em>
Vì một số lý do nên âm thanh đã bị vô hiệu hóa. Mong mọi người thông cảm!
Mở đầu cho lá thư của tôi là việc cảm ơn bạn! Cảm ơn vì đã sinh ra đời, cảm ơn vì đã làm cho cuộc sống này trở nên ấm áp hơn. Đây là lá thư tôi gửi đến cho những con người biết biết yêu thương. Nếu bạn đang đọc nó thì hãy mỉm cười nhé! Vì bạn là người có trái tim biết yêu thương đóJ
Bạn có bao giờ tự hỏi bạn tồn tài trên thế giới này là vì cái gì không? Một câu hỏi khá đơn giản nhưng nhưng nó làm cho bạn phải bắt đầu ngồi lại suy nghĩ về bản thân mình. Ngày hôm qua, có phải bạn đã xua đuổi một người hành khất? Chê cười một cậu bé khuyết tật? Hay mỉa mai một cô bé bán vé số? Xin lỗi nếu đó không phải là sự thật.
Nước Người ta bảo ở Palextin có hai biển hồ. Biển hồ thứ nhất có tên là biển Chết. Đúng như tên gọi của nó, không có sự sống nào bên trong cũng như xung quanh biển hồ này.Nước trong hồ không có một loại cá nào có thể sống nổi mà người uống cũng phải bị bệnh. Ai ai cũng đều không muốn sống ở đó. Biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút nhiều khách du lịch nhất. Nước ở đây lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con người có thể uống được mà cá cũng có thể sống được. Nhà cửa được xây cất rất nhiều ở nơi đây. Vườn cây xung quanh tốt tươi nhờ nguồn nước này.
Nhưng điều kỳ lạ là ở cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ sông Jordan. Nước sông Jordan chay vào biển Chết. Biển Chết đón nhận và giữ lại riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển trở nên mặn chát. Biển hồ Galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan, rồi từ đó tràn qua các hồ nhỏ và sông hạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muông thú và con người.
Tôi đã đọc được điều thú vị này từ sách. Tôi đã tự hỏi: bài học ở đây là gì? Rất dễ để nhận ra phải không? Thật bất hạnh cho những ai cả cuộc đời chỉ biết giữ riêng cho mình.”Sự sống” trong họ rồi cũng sẽ chết dần chết mòn như nước trong lòng biển Chết.
Bạn ơi!
Hãy nhìn ra ngoài kia mà xem, biết bao nhiêu đứa trẻ không có áo mặc vào đêm đông giá rét, biết bao nhiêu cụ già phải lang thang từ đầu xóm đến cuối ngõ để có cái ăn?
Bạn có biết khi bạn có thực phẩm để sống qua ngày, có quần áo để mặc, có mái nhà che đầu và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này?
Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền để tụ hội tụ bè, có tiền để dành trong ngân hàng là bạn đã thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.
Nếu sáng nay bạn thức dậy thấy mình khỏe hơn ngày hôm qua một chút thì bạn đã may mắn hơn một triệu người không thể sống qua nổi tuần này.
Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua nguy hiểm của chiến tranh, cô đơn của tù tội, đau đớn của tra tấn hay vật vã của đói khát, bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.
Nếu bố mẹ bạn còn sống và còn hạnh phúc bên nhau thì so với thế giới trường hợp của bạn không nhiều đâu!
Vậy tại sao lúc nào bạn cũng nói: “Tôi là một người đáng thương!”, “Tôi khổ quá” , hay “Tôi là người nghèo nhất trê thế giới” mà lại không nghĩ cuộc sống này đã ban tặng tất cả nó cho bạn, trong khi Thượng đế lại “để quên” những con người kia? Hãy nâng niu những gì bạn đang có và chia sẻ những gì mà người ta không có.
Một chút thôi cũng được!
Một chút hành động của tình nhân ái và lòng tử tế cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất…
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát…
Một chút ôm xiết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt bất hạnh…
Và một chút yêu thương để người ta không còn cảm thấy cô đơn nữa…
Bạn này! Bây giờ hãy thử tắt hết điện trong phòng bạn nhé. Sau đó đốt lên một que diêm. Bạn có thấy ánh lửa của que diêm đang cháy không?
Được rồi! Cảm ơn !!
Giờ thì bạn đã có thể hiểu ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của những con người đã phải chịu nhiều khổ đau và bất hạnh trong cuộc sống rồi chứ?
Hay…chúng ta hãy thử chơi trò “Hòn vọng” nhé! Bạn hãy chạy ra một khu rừng và hét thật to “Tôi yêu bạn”. Hòn vọng sẽ đáp lại cái gì hả bạn? Chả phải nó cũng trả lời rằng: “ Tôi yêu bạn” sao? Vậy tại sao bạn lại không thử yêu thương, trao cho những con người kia một chút trái tim ấm áp? Như vậy bạn sẽ được…”cái gì đó” của cuộc sống này.
Và cuối cùng xin kết thúc bằng lời của một chiến sĩ Cách mạng, một người Cộng sản trẻ tuổi, một nhà văn, một anh hùng thời vệ quốc Xô Viết vĩ đại, Paven Capsigne trong tác phẩm “Thép đã tôi thế đấy” : Cái quý nhất của con người là cuộc sống. Đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng sống hoài sống phí…”
Thế thôi!
Người gửi kí tên
Bon Bon
<strong><em>
Vì một số lý do nên âm thanh đã bị vô hiệu hóa. Mong mọi người thông cảm!
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: