Tiểu Kiến Nhi
New member
- Xu
- 0
Mạng là ảo, em luôn nghĩ thế, từ trước đến nay vẫn thế. Tình bạn, tình yêu trên mạng cũng ảo, em không tin. Em nghĩ sống và gặp mặt nhau cả ngày, cả tháng, cả năm thậm chí cả kiếp người còn không dễ gì tin tưởng nhau huống chi với những người ta chưa từng gặp gỡ, biết họ thế nào mà tin tưởng...
Em gặp anh vào dịp hè, trên Diễn Đàn Kiến Thức khoảng tháng 6 gì đó không biết anh còn nhớ?. Em nhớ chúng ta đã bàn luận say sưa về chứng bệnh vô cảm trong xã hội hiện nay, lúc ấy trong suy nghĩ, em thấy anh là một người đàn ông thật chững chạc.
Em không nhớ mình đã bị ''thôi miên'' từ Diễn Đàn từ khi nào nhưng quá trình trưởng thành hơn bên anh thì em không sao quên được. Với em, anh là người bạn, người anh, người thầy. Em đã chia sẻ với anh về cuộc sống, về cái tuổi ẩm ương nhiều biến động của mình, về tình yêu đầu, về tất cả. Anh ân cần chỉ dạy và khuyên bảo để em từng bước sửa chữa những sai sót trong quá trình hoạt động trong diễn đàn, anh là thế, rất chu đáo. Anh khuyên em đừng nên yêu quá sớm, phía trước em là cả một con đường nhiều chông gai, em yêu, bỏ ngoài tai lời anh nói, chắc như đinh đóng cột rằng người ấy là con người chung thủy, để rồi em đau đớn nhận ra em đã sai lầm, em quá ngu ngốc. Em yêu một con người trên mạng, gặp gỡ nhau ngoài đời, gặp người đó em thật sự hạnh phúc, em vui,..., khi biết mình chỉ là người đến sau, một con bé ngốc nghếch em đã buồn, đã hận bản thân biết nhường nào. Hơn lúc nào hết em lại có anh bên cạnh, lúc hai anh em nói chuyện, hình như em đã khóc, những giọt nước mắt mặn đắng. Anh đã dạy em bài học đầu tiên trong tình yêu : Phải lựa chọn sáng suốt.
Anh là người đàn ông tâm lí. Em chưa gặp anh bao giờ nhưng trong tâm tưởng em nghĩ rằng anh sẽ là người chồng, người cha mẫu mực. Anh nói rất nhẹ nhàng và sâu sắc, có chiều sâu. Anh chia sẻ nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, anh là người từng trải. Em thầm cảm ơn Thượng Đế, rằng người đã sinh ra anh, để giúp em vững bước hơn trong cuộc sống. Dù mạng là ảo, em luôn nghĩ thế, từ trước đến nay vẫn thế nhưng tình cảm mà em dành cho anh là thật. Em kính trọng và trân trọng anh.
Anh cũng không còn trẻ nữa, mau lập gia đình đi thôi, không biết bao nhiêu lần em đã giục anh sớm thành gia thất. Anh chọn một ngành học khiến em rất lo lắng, em sợ nó sẽ không cho anh những bước tiến dài trong sự nghiệp sau này. Em mong những điều tốt đẹp nhất sẽ luôn ở bên anh, em mong anh được hạnh phúc, thành đạt.
Mỗi lần vào diễn đàn em lại thầm mong được cất tiếng gọi : Anh Hai!
Em gặp anh vào dịp hè, trên Diễn Đàn Kiến Thức khoảng tháng 6 gì đó không biết anh còn nhớ?. Em nhớ chúng ta đã bàn luận say sưa về chứng bệnh vô cảm trong xã hội hiện nay, lúc ấy trong suy nghĩ, em thấy anh là một người đàn ông thật chững chạc.
Em không nhớ mình đã bị ''thôi miên'' từ Diễn Đàn từ khi nào nhưng quá trình trưởng thành hơn bên anh thì em không sao quên được. Với em, anh là người bạn, người anh, người thầy. Em đã chia sẻ với anh về cuộc sống, về cái tuổi ẩm ương nhiều biến động của mình, về tình yêu đầu, về tất cả. Anh ân cần chỉ dạy và khuyên bảo để em từng bước sửa chữa những sai sót trong quá trình hoạt động trong diễn đàn, anh là thế, rất chu đáo. Anh khuyên em đừng nên yêu quá sớm, phía trước em là cả một con đường nhiều chông gai, em yêu, bỏ ngoài tai lời anh nói, chắc như đinh đóng cột rằng người ấy là con người chung thủy, để rồi em đau đớn nhận ra em đã sai lầm, em quá ngu ngốc. Em yêu một con người trên mạng, gặp gỡ nhau ngoài đời, gặp người đó em thật sự hạnh phúc, em vui,..., khi biết mình chỉ là người đến sau, một con bé ngốc nghếch em đã buồn, đã hận bản thân biết nhường nào. Hơn lúc nào hết em lại có anh bên cạnh, lúc hai anh em nói chuyện, hình như em đã khóc, những giọt nước mắt mặn đắng. Anh đã dạy em bài học đầu tiên trong tình yêu : Phải lựa chọn sáng suốt.
Anh là người đàn ông tâm lí. Em chưa gặp anh bao giờ nhưng trong tâm tưởng em nghĩ rằng anh sẽ là người chồng, người cha mẫu mực. Anh nói rất nhẹ nhàng và sâu sắc, có chiều sâu. Anh chia sẻ nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, anh là người từng trải. Em thầm cảm ơn Thượng Đế, rằng người đã sinh ra anh, để giúp em vững bước hơn trong cuộc sống. Dù mạng là ảo, em luôn nghĩ thế, từ trước đến nay vẫn thế nhưng tình cảm mà em dành cho anh là thật. Em kính trọng và trân trọng anh.
Anh cũng không còn trẻ nữa, mau lập gia đình đi thôi, không biết bao nhiêu lần em đã giục anh sớm thành gia thất. Anh chọn một ngành học khiến em rất lo lắng, em sợ nó sẽ không cho anh những bước tiến dài trong sự nghiệp sau này. Em mong những điều tốt đẹp nhất sẽ luôn ở bên anh, em mong anh được hạnh phúc, thành đạt.
Mỗi lần vào diễn đàn em lại thầm mong được cất tiếng gọi : Anh Hai!