Mình không chuyên văn, vừa đọc được bài này thấy nó cũng có ý giống với đề bài, mang qua để bạn tham khảo thêm
tất cả mọi người phát triển toàn diện, một xã hội luôn hết lòng chăm lo đén hạnh phúc của thế hệ trẻ nói riêng và nhân dân nói chung./.Cuộc đời của mỗi chúng ta từ khi sinh ra, lớn lên, trưởng thành là cả một chặng đường hình thành và hoàn thiện nhân cách bản thân. Chúng ta luôn có những phút giây lặng để nhìn lại chặng đường mà ta đi qua. Thủa ấu thơ luôn gắn liền với những kỷ niệm buồn, vui, đây cũng là quãng đường có lúc dịu êm nhưng cũng có khi dữ dội, nhưng đây lại chính là quãng thời gian đáng trân trọng nhất trong mỗi cuộc đời chúng ta. Người bạn thân Lê Văn Thình là người đã cùng tôi đến trường trên con đường làng quen thuộc, cùng nhau nghe những tiếng chim hót vào mỗi buổi sớm mai và cùng nhau chơi những trò chơi tinh nghịch, hồn nhiên của tuổi học trò.
Nhưng khi bạn ấy lên 10 tuổi, tôi không thể nào quên được ngày mà tôi cảm giác như những cơn giông tố cứ ùn ùn kéo đến và đè nặng lên đôi vai bé nhỏ của bạn. Ngày mà có người hớt ha hớt hải chạy về nhà bạn báo tin mẹ bạn đã qua đời ở bến sông, vì bị trượt ngã trên đường đi. Được chứng kiến giây phút ấy tôi vô cùng nghẹn ngào, xúc động và không sao tin nổi sự thật đang phô bày ra trước mắt mình. Người bà của bạn khi nghe được tin đó đã không chịu được và ngất ngay tại đó. Người cha lặng đi cùng những giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Còn người chị của bạn với những tiếng khóc than đòi mẹ; đứa con út trong gia đình- Lê Văn Thình cùng những dòng nước mắt lăn dài trên đôi má, những tiếng khóc gào dự dội “Mẹ ơi!”. Và tôi cũng phần nào cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong trái tim của bạn và những người thân trong gia đình. Chao ôi! Sao lại vậy? Và thế là từ ngày ấy căn nhà nhỏ không còn được trọn vẹn vàn tràn ngập tiếng cười như xưa. Hơn bao giờ hết, mãi mãi căn nhà nhỏ ấy và người con thơ dại không bao giờ được nhìn thấy người mẹ với dáng cao cao, gầy gầy, nước da ngăm ngăm cùng bàn tay chai sạn vì một nắng hai sương chịu khó chắt chiu nhặt nhạnh để lo cho gia đình.
Bạn không còn được chia sẻ buồn vui với mẹ và không bao giờ bạn có được cảm giác vui sướng khi tung tăng cùng mẹ đến trường trong ngày khai giảng năm học. Thời gian cứ thế mà lặng lẽ trôi đi và tưởng chừng như nó có thể vơi đi và làm vơi dần vết thương lòng ấy. Nhưng chưa đầy hai năm sau, người cha của Thình cũng lặng lẽ, âm thầm ra đi không một lời từ biệt. Có nỗi đau nào trong cuộc đời, mất đi những người thân thương nhất của mình, người thân ấy lại chính là cha, mẹ mình, mất đi người luôn động viên, quan tâm lo lắng và chăm sóc, dõi theo từng bước ta đi trong suốt chặng đường dài của cuộc đời. Vậy là căn nhà lạnh lẽo ấy chỉ còn lại người bà đã già với những vết nhăn ngày càng nhiều hơn càng sâu hơn, bước chân cũng trở lên nặng nề vì thức khuya dậy sớm gánh từng gánh rau đi bán để nuôi cháu ăn học nên người. Cùng với đó là người cô ruột bị tật nguyền, người chị và đứa em thơ ngây Lê Văn Thình. Trước cuộc sống mà người bà vất vả, nhọc nhằn phải lo toan cuộc sống cùng những gánh nặng gia đình thì người chị và người cô luôn động viên an ủi Thình trên con đường học tập. Nhiều năm liền bạn đạt danh hiệu học sinh giỏi, năm học 2009- 2010 bạn đạt giải học sinh giỏi cấp Tỉnh môn Sinh học, bằng sự nỗ lực cố gắng của mình, sự an ủi của bà, giúp đỡ của thầy cô năm học 2010- 2011 này bạn đã đạt giải Nhì học sinh giỏi cấp tỉnh môn Sinh học và giải Nhất cuộc thi giải Toán bằng máy tính cầm tay môn Sinh học và bạn là 1 trong 5 học sinh của tỉnh Vĩnh Phúc tham dự vòng thi quốc gia.
Có được thành tích ấy là cả một chặng đường đầy gian nan, khó khăn vất vả. Trên lớp bạn là một học trò ngoan, một bí thư chi Đoàn gương mẫu, hoà đồng và giúp đỡ bạn bè yêu quý, về nhà bạn luôn là một đứa cháu hiếu thảo, vâng lời cô, bà. Thình luôn chịu thương chịu khó giúp đỡ công việc nhà và đồng ruộng cho bà, vậy thì bạn đã sắp sếp phân bổ thời gian như thế nào để đảm bảo cho việc học tập của mình? Câu hỏi thật khó trả lời, nhưng tôi chỉ biết rằng bằng nghị lực kiên cường, ý trí vượt qua khó khăn để vươn lên trong cuộc sống và bằng tinh thần ham học hỏi và tôi luôn thấy người bạn đồng hành cùng Thình mọi lúc mọi nơi luôn là những cuốn sách. Sách theo bạn vào căn bếp nhỏ khi giúp bà nấu cơm, sách theo bạn khi ra đồng chăn trâu cắt cỏ… Tối tối bạn ngồi vào bàn học rất muộn vì phải cùng bà nhặt rau cho kịp phiên chợ vào mỗi sáng mai. Nhưng khi học bạn luôn tìm thấy niềm vui, bởi bạn luôn ý thức được rằng chỉ có học tập thật tốt mới là cách để bạn báo hiếu với bố mẹ đã khuất và những người thân yêu đã tần tảo vất vả vì mình.
Bên cạnh những nghị lực vượt lên những nỗi đau và mất mát để cố gắng học tập thì những người thầy, người cô của Thình luôn bên cạnh bạn, chở che và giúp đỡ và trở thành điểm tựa vững chắc để bạn vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Bạn đã từng tâm sự với tôi rằng, ước mơ của bạn là sẽ thi đỗ Đại học và trở thành một bác sỹ giỏi, mang kiến thức và cái tâm của mình để giúp đỡ mọi người đặc biệt là những người có hoàn cảnh khó khăn, không những vậy, Thình còn mơ ước sẽ xây dựng được những mái nhà tình thương để những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, những trẻ em lang thang cơ nhỡ, mồ côi cha mẹ có được một mái ấm và để sau này chúng sẽ trở thành những người có ích cho xã hội.
Qua câu chuyện này, tôi muốn gửi tới các bạn đoàn viên thanh thiếu nhi một thông điệp giản dị: “Vẫn biết rằng ai sinh ra cũng mong muốn mình có một cuộc sống sung sướng, hạnh phúc, nhưng nếu chẳng may chúng ta gặp phải những khó khăn, những mất mát lớn lao thì các bạn xin đừng phó mặc và buông xuôi số phận bạn nhé. Hãy cố gắng, cố gắng vượt qua khó khăn và đứng lên bằng đôi chân và khối óc của mình, tôi tin thành công và hạnh phúc sẽ đến với các bạn. Vì chúng ta hôm nay đang được sống trong một xã hội xã hội chủ nghĩa, xã hội mà Đảng và Nhà nước luôn quan tâm tạo điều kiện cho