- Xuân Diệu sống vội sống vàng để mong có thể níu giữ lại từng khoảng khắc xuân của mình. Bởi ông thấy thời gian trôi quá nhanh "Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn" và tuổi trẻ thì quá ngắn ngủi "Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại".
"Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi - Nên bâng khuân tôi tiếc cả đất trời".
- Có người cứ tưởng sống vội vàng là phải sống nhanh, sống mà quên đi bao cái đẹp ở đời để sa vào hố sâu của dòng đời.
Bởi thế, trong "Vội vàng" mới xuất hiện những câu mở đầu đầy ẩn ý, và giải thích rõ điều đó.
"Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi"
Nhà thơ bộc lộ cái "tôi" của mình một cách mạnh mẽ thông qua 4 câu thơ mở đầu này. Và liệu với một người sống cuống quýt quá mức, sống mà ko biết cảm nhận, hiểu sống nhanh theo keiẻuu phiến diện thì có thể cảm nhận đc tất cả những tưoi non của đất trời như những câu tiếp theo trg "Vội vàng" hay ko!
Ông cảm nhận đất trời bằng hầu hết các giác quan, cảm nhận bằng lòng yêu thiên nhiên vô bờ bến, và khát khao nắm giữ một cách mạnh mẽ.
"Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
...
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi".
- Suy nghĩ về lối sống của thanh niên hiện nay: hiểu sống vội vàng theo một cách tiêu cực và phiến diện. Sa vào những vòng xoay cuộc đời mà ko hề hay biết.
...