Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Giữ lấy & buông ra
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 13689" data-attributes="member: 1321"><p>Lần đầu tiên tớ biết phải giữ lấy một thứ nào đó, là khi tớ lên 6 tuổi. Tết năm đó, mẹ mua cho tớ một quả bóng bay có bơm khí hidro.</p><p></p><p>Quả bóng nhẹ ơi là nhẹ, chỉ chực bay khỏi tay mình. Mẹ sợ quả bóng bay mất, cứ luôn miệng nhắc:</p><p></p><p>- Con nhớ giữ chặt lấy sợi dây, không là quả bóng bay lên trời đấy!</p><p></p><p> <img src="https://www.muctim.com.vn/article/media/2009/11-11/33742//giu.jpga.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p>Nghe lời mẹ, tớ đã giữ lấy sợi dây thật cẩn thận. Đi đâu xa, tớ buộc nó vào cánh cửa để nó cố định ở đó. Đến sáng mùng Một Tết, mẹ bảo tớ có thể thả quả bóng đi được rồi. Khi tớ tỏ ý tiếc, muốn giữ lại, mẹ đã bảo rằng một quả bóng bay thực sự là quả bóng bay sẽ trở về với bầu trời và mang theo những điều ước tốt lành vào buổi sáng đầu năm. Thế là tớ đã lấy bút, ghi một điều ước lên giấy bằng những dòng chữ nguyệch ngoạc. Nhìn quả bóng tuột khỏi tay, bay xa dần, tớ đã hiểu thế nào là tiếc nuối. Tiếc nuối là khi tớ rời tay ra khỏi một thứ mà tớ đã gắn bó. Dù vậy, tớ vẫn phải làm thế, vì nếu giữ lại, thì chưa hẳn đã là tốt hơn.</p><p></p><p>Có nhiều thứ khác, mà tớ cũng phải phân vân rất nhiều giữa việc cần phải giữ lấy hay buông ra.</p><p></p><p>Là những ngày khi mẹ không còn. Bố định lấy dì. Tớ chẳng thích thế một chút nào, chỉ muốn giữ bố lại, để bố mãi là “của riêng” của hai chị em. Cảm giác lúc đó lạ lắm, như là sắp có người phụ nữ nào đó “cướp” đi bố của tụi mình vậy. Nhưng dì vẫn về. Có người phụ nữ trong nhà, tất cả đều gọn gàng và ngăn nắp hơn. Dì thương chúng tớ như con, lại còn rèn cho tớ những tính tốt của con gái nữa. Đôi lúc, tớ cứ tự hỏi nếu như tớ nhất quyết giữ lấy bố làm của riêng, thì liệu bây giờ, chị em tớ có được một gia đình hạnh phúc hay không?</p><p></p><p>Là khi, nhỏ bạn thân của tớ có “người ta”. Cảm giác mất mát ghê lắm khi mà nhỏ mở miệng là “người ấy” và “người ấy”. Dường như tớ biến thành người vô hình vậy, dù tớ và nhỏ đã có mấy năm trời gắn bó chứ bộ. Tự dưng, tớ muốn “ phá” tình yêu ngọt ngào của nhỏ. Để nhỏ mãi mãi là nhỏ bạn thân thiết của tớ, luôn bên tớ mỗi lúc tớ cần, sẵn sàng lê la dạo phố với tớ bất cứ khi nào tớ muốn. Nhưng nhìn ánh mắt rạng ngời của nhỏ, giọng nói hân hoan của nhỏ thì tớ hiểu rằng, dù muốn hay không thì một ngày nào đó, vẫn có một gã trai “đánh cắp” trái tim của nhỏ, mang đi. Dẫu vậy, nhỏ vẫn là bạn thân của tớ, vẫn thương yêu tớ và tớ cũng vậy, cũng yêu nhỏ như trước đó. Cho dù tớ có rời tay nhỏ ra, thì chúng tớ vẫn cứ là bạn tốt. Tình bạn ấy, đâu có mất đi mà nó chỉ hơi khác đi một chút thôi mà, miễn là tớ đủ cảm thông và thấu hiểu nhỏ bạn thân.</p><p></p><p>Là khi, tớ bị ốm nặng trong khi kì thi học sinh giỏi quốc gia đang đến gần. Tớ muốn buông tay lắm chứ, để được nằm nhà, ăn cháo dì nấu và chìm vào những giấc ngủ miên man. Chỉ có điều, kì thi ấy đã được tớ chờ đón với bao nhiêu kì vọng, đam mê và hơn hết, nó còn chứa đựng một phần tương lai của tớ. Thử buông tay ra xem… Tớ nhớ như in cảnh dì bưng bát cháo, dỗ dành tớ ăn cho hết, để còn…đi thi. Đó là một cơ hội đặc biệt, chỉ đến có một lần. Đó cũng là lần đầu tiên tớ thấm thía cảm giác phải nhọc lòng giữ lấy một cái gì đó cho mình đến thế.</p><p></p><p>Giữ lấy hay buông ra, suy cho cùng, là tùy thuộc vào hoàn cảnh của mỗi người. Đôi khi, buông ra lại là giữ lại được rất nhiều còn giữ lại thì chẳng níu kéo được gì cho mình cả. Chỉ cẩn bạn lắng nghe trái tim và lí trí mình mách bảo thì hẳn bạn sẽ biết được rằng, khi nào bạn nên giữ lấy, còn khi nào bạn cần phải buông ra. Hãy sáng suốt nhé bạn!</p><p></p><p>Mai Hà Uyên</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 13689, member: 1321"] Lần đầu tiên tớ biết phải giữ lấy một thứ nào đó, là khi tớ lên 6 tuổi. Tết năm đó, mẹ mua cho tớ một quả bóng bay có bơm khí hidro. Quả bóng nhẹ ơi là nhẹ, chỉ chực bay khỏi tay mình. Mẹ sợ quả bóng bay mất, cứ luôn miệng nhắc: - Con nhớ giữ chặt lấy sợi dây, không là quả bóng bay lên trời đấy! [IMG]https://www.muctim.com.vn/article/media/2009/11-11/33742//giu.jpga.jpg[/IMG] Nghe lời mẹ, tớ đã giữ lấy sợi dây thật cẩn thận. Đi đâu xa, tớ buộc nó vào cánh cửa để nó cố định ở đó. Đến sáng mùng Một Tết, mẹ bảo tớ có thể thả quả bóng đi được rồi. Khi tớ tỏ ý tiếc, muốn giữ lại, mẹ đã bảo rằng một quả bóng bay thực sự là quả bóng bay sẽ trở về với bầu trời và mang theo những điều ước tốt lành vào buổi sáng đầu năm. Thế là tớ đã lấy bút, ghi một điều ước lên giấy bằng những dòng chữ nguyệch ngoạc. Nhìn quả bóng tuột khỏi tay, bay xa dần, tớ đã hiểu thế nào là tiếc nuối. Tiếc nuối là khi tớ rời tay ra khỏi một thứ mà tớ đã gắn bó. Dù vậy, tớ vẫn phải làm thế, vì nếu giữ lại, thì chưa hẳn đã là tốt hơn. Có nhiều thứ khác, mà tớ cũng phải phân vân rất nhiều giữa việc cần phải giữ lấy hay buông ra. Là những ngày khi mẹ không còn. Bố định lấy dì. Tớ chẳng thích thế một chút nào, chỉ muốn giữ bố lại, để bố mãi là “của riêng” của hai chị em. Cảm giác lúc đó lạ lắm, như là sắp có người phụ nữ nào đó “cướp” đi bố của tụi mình vậy. Nhưng dì vẫn về. Có người phụ nữ trong nhà, tất cả đều gọn gàng và ngăn nắp hơn. Dì thương chúng tớ như con, lại còn rèn cho tớ những tính tốt của con gái nữa. Đôi lúc, tớ cứ tự hỏi nếu như tớ nhất quyết giữ lấy bố làm của riêng, thì liệu bây giờ, chị em tớ có được một gia đình hạnh phúc hay không? Là khi, nhỏ bạn thân của tớ có “người ta”. Cảm giác mất mát ghê lắm khi mà nhỏ mở miệng là “người ấy” và “người ấy”. Dường như tớ biến thành người vô hình vậy, dù tớ và nhỏ đã có mấy năm trời gắn bó chứ bộ. Tự dưng, tớ muốn “ phá” tình yêu ngọt ngào của nhỏ. Để nhỏ mãi mãi là nhỏ bạn thân thiết của tớ, luôn bên tớ mỗi lúc tớ cần, sẵn sàng lê la dạo phố với tớ bất cứ khi nào tớ muốn. Nhưng nhìn ánh mắt rạng ngời của nhỏ, giọng nói hân hoan của nhỏ thì tớ hiểu rằng, dù muốn hay không thì một ngày nào đó, vẫn có một gã trai “đánh cắp” trái tim của nhỏ, mang đi. Dẫu vậy, nhỏ vẫn là bạn thân của tớ, vẫn thương yêu tớ và tớ cũng vậy, cũng yêu nhỏ như trước đó. Cho dù tớ có rời tay nhỏ ra, thì chúng tớ vẫn cứ là bạn tốt. Tình bạn ấy, đâu có mất đi mà nó chỉ hơi khác đi một chút thôi mà, miễn là tớ đủ cảm thông và thấu hiểu nhỏ bạn thân. Là khi, tớ bị ốm nặng trong khi kì thi học sinh giỏi quốc gia đang đến gần. Tớ muốn buông tay lắm chứ, để được nằm nhà, ăn cháo dì nấu và chìm vào những giấc ngủ miên man. Chỉ có điều, kì thi ấy đã được tớ chờ đón với bao nhiêu kì vọng, đam mê và hơn hết, nó còn chứa đựng một phần tương lai của tớ. Thử buông tay ra xem… Tớ nhớ như in cảnh dì bưng bát cháo, dỗ dành tớ ăn cho hết, để còn…đi thi. Đó là một cơ hội đặc biệt, chỉ đến có một lần. Đó cũng là lần đầu tiên tớ thấm thía cảm giác phải nhọc lòng giữ lấy một cái gì đó cho mình đến thế. Giữ lấy hay buông ra, suy cho cùng, là tùy thuộc vào hoàn cảnh của mỗi người. Đôi khi, buông ra lại là giữ lại được rất nhiều còn giữ lại thì chẳng níu kéo được gì cho mình cả. Chỉ cẩn bạn lắng nghe trái tim và lí trí mình mách bảo thì hẳn bạn sẽ biết được rằng, khi nào bạn nên giữ lấy, còn khi nào bạn cần phải buông ra. Hãy sáng suốt nhé bạn! Mai Hà Uyên [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Giữ lấy & buông ra
Top