Đã lâu lắm rồi, một con người được mệnh danh là có trái tim bằng đá như tôi lại rơi nước mắt. Hình như đây là lần thứ hai tôi khóc kể từ ngày quay trở về với quê hương.
Một người bạn đồng nghiệp của tôi, đứng trước 50 học trò mà khóc. Cô ấy khóc không vì học trò quá hư, cô ấy khóc không vì thành tích công tác của cô ấy giảm sút. Cũng không phải vì cô ấy buồn chuyện gia đình hay chuyện riêng tư.
Giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống làm tôi như nghẹn lại. Tôi cố đẩy bật những giọt nước mắt của mình ra khỏi tròng mắt mà không được. Những giọt nước mắt mang vị dắng của cuộc đời tôi phải nuốt vào cho đầy đủ dư vị của cuộc sống. Có lẽ đó là do tôi cả nghĩ quá chăng?
Lần đầu tiên tôi khóc, cũng trước 37 học trò, sau khi tôi đánh mỗi đứa 5 roi. Tôi khóc như một đứa trẻ, vì bất lực, vì không còn cách nào khác cho những đứa học trò còn bồng bột của tôi hiểu được thế nào là lẽ sống. Tôi buộc phải dùng những ngọn roi và những giọt nước mắt của chính mình. May mắn thay, những giọt nước mắt ấy đã có tác dụng phần nào.
Còn hôm nay, người bạn của tôi liệu có thể có được niềm vui, khi mà những đứa học trò luôn nhìn thấy cuộc sống, luôn va chạm với cuộc sống hoàn toàn khác những bài học cao đẹp, lý tưởng mà chúng tôi buộc phải dạy chúng? Người bạn của tôi liệu có thể tìm thấy một chút nhỏ nhoi sự đóng góp của mình trong việc hình thành nhân cách cho những đứa học trò kia?
Tôi chỉ biết động viên cô ấy mỗi một câu: "Em hãy yên tâm. Vấn đề là ta đã cố gắng hết sức, đã làm những điều không thẹn với lương tâm của chính mình, đã làm những điều mà một người thầy phải làm".
Còn nếu đem so sánh với tiêu chuẩn đạo đức nhà giáo, nếu đem so sánh với những quan niệm về chữ "thầy", chúng tôi hoàn toàn không giống. Chúng tôi chỉ biết dùng mọi phương pháp có thể, dùng tất cả những tình thương và trách nhiệm của mình để giúp các em có bản lĩnh vững vàng trong cuộc sống hiện tại. Và chúng tôi chỉ có những niềm vui khi học trò của chúng tôi, dù chỉ là một anh nông dân, hay trở thành một trí thức, thì khi đặt lưng xuống giường sẽ thanh thản mà ngủ một giấc ngon lành, không trăn trở, không day dứt lương tâm vì những gì mình đã làm.
Đôi khi, tôi cảm thất bất lực, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ dừng lại. Các em dù có thế nào, cũng là học trò của chúng tôi. Các em có trở thành thế nào, cũng sẽ có dấu ấn của chúng tôi vào bản lĩnh sống của các em trong cuộc sống sau này. Chỉ mong rằng, tôi, cô bạn đồng nghiệp của tôi, và những người khác có suy nghĩ giống chúng tôi sẽ không bao giờ phải khóc, không bao giờ phải nuốt vào tim mình những giọt nước mắt như chúng tôi từng nếm trải.
Nguoidien
Một người bạn đồng nghiệp của tôi, đứng trước 50 học trò mà khóc. Cô ấy khóc không vì học trò quá hư, cô ấy khóc không vì thành tích công tác của cô ấy giảm sút. Cũng không phải vì cô ấy buồn chuyện gia đình hay chuyện riêng tư.
Giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống làm tôi như nghẹn lại. Tôi cố đẩy bật những giọt nước mắt của mình ra khỏi tròng mắt mà không được. Những giọt nước mắt mang vị dắng của cuộc đời tôi phải nuốt vào cho đầy đủ dư vị của cuộc sống. Có lẽ đó là do tôi cả nghĩ quá chăng?
Lần đầu tiên tôi khóc, cũng trước 37 học trò, sau khi tôi đánh mỗi đứa 5 roi. Tôi khóc như một đứa trẻ, vì bất lực, vì không còn cách nào khác cho những đứa học trò còn bồng bột của tôi hiểu được thế nào là lẽ sống. Tôi buộc phải dùng những ngọn roi và những giọt nước mắt của chính mình. May mắn thay, những giọt nước mắt ấy đã có tác dụng phần nào.
Còn hôm nay, người bạn của tôi liệu có thể có được niềm vui, khi mà những đứa học trò luôn nhìn thấy cuộc sống, luôn va chạm với cuộc sống hoàn toàn khác những bài học cao đẹp, lý tưởng mà chúng tôi buộc phải dạy chúng? Người bạn của tôi liệu có thể tìm thấy một chút nhỏ nhoi sự đóng góp của mình trong việc hình thành nhân cách cho những đứa học trò kia?
Tôi chỉ biết động viên cô ấy mỗi một câu: "Em hãy yên tâm. Vấn đề là ta đã cố gắng hết sức, đã làm những điều không thẹn với lương tâm của chính mình, đã làm những điều mà một người thầy phải làm".
Còn nếu đem so sánh với tiêu chuẩn đạo đức nhà giáo, nếu đem so sánh với những quan niệm về chữ "thầy", chúng tôi hoàn toàn không giống. Chúng tôi chỉ biết dùng mọi phương pháp có thể, dùng tất cả những tình thương và trách nhiệm của mình để giúp các em có bản lĩnh vững vàng trong cuộc sống hiện tại. Và chúng tôi chỉ có những niềm vui khi học trò của chúng tôi, dù chỉ là một anh nông dân, hay trở thành một trí thức, thì khi đặt lưng xuống giường sẽ thanh thản mà ngủ một giấc ngon lành, không trăn trở, không day dứt lương tâm vì những gì mình đã làm.
Đôi khi, tôi cảm thất bất lực, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ dừng lại. Các em dù có thế nào, cũng là học trò của chúng tôi. Các em có trở thành thế nào, cũng sẽ có dấu ấn của chúng tôi vào bản lĩnh sống của các em trong cuộc sống sau này. Chỉ mong rằng, tôi, cô bạn đồng nghiệp của tôi, và những người khác có suy nghĩ giống chúng tôi sẽ không bao giờ phải khóc, không bao giờ phải nuốt vào tim mình những giọt nước mắt như chúng tôi từng nếm trải.
Nguoidien