GIÓ VÀ CHONG CHÓNG
Lem thu mình vào trong lớp áo ấm. Hà Nội khẽ mưa, lạnh thật! Đã bao lâu rồi nhỉ, ba năm kể từ ngày anh rời bỏ cõi đời này. Người ta nói mọi nỗi đau rồi cũng nguôi ngoai, nhưng còn nỗi nhớ thì sao?
Này nhé, anh là gió, em là chong chóng. Gió đến, chong chóng quay, chong chóng hát, chong chóng cười. Gió đi rồi, chong chóng ngẩn ngơ, chong chóng lặng im…, vì chong chóng nhớ gió, gió có biết không?
Lem thu mình vào trong lớp áo ấm, lặng im nhìn ra phía hồ. Chiều nay gió mùa về rồi đấy! Từng cơn gió hiu hắt xô những gợn sóng vỗ vào bờ… Sóng thì cứ mãi thì thầm như vậy. Hà Nội khẽ mưa và nhẹ nhàng buồn, lạnh thật! Đã bao lâu rồi nhỉ, ba năm kể từ ngày anh rời bỏ cõi đời này. Người ta nói mọi nỗi đau rồi cũng nguôi ngoai, nhưng còn nỗi nhớ thì sao? Thì sao nhỉ? Con bé đã cố xoá bỏ tất cả những gì về anh hiện diện trong cuộc sống của nó. Nhưng nỗi nhớ thì làm sao dùng tẩy mà xoá đi được… Và cứ thế thôi, nó đã sống cùng nỗi nhớ ấy...
Thế mà nhanh nhỉ. Lại một năm nữa qua, Lem vẫn ngồi đây một mình như thế. Mưa nhẹ buông từng hạt lanh buốt và anh đã không còn có thể đến bên nó như anh vẫn luôn từng làm…. Nó bỗng thèm khát được đến với anh, được khóc trước mặt anh để anh biết, với anh nó nhỏ bé và yếu đuối thế nào. Khái niệm thời gian như một thứ ánh sáng vụt qua trong tâm tưởng và khi người ta định thần được thì nó đã đi qua từ lúc nào… Ngoảnh mặt lại, đã ba năm đi qua… Rồi cũng đến lúc nó phải để anh bước ra khỏi cuộc sống của nó… Con bé cần yên bình trở lại…
…
Hà Nội chiều nay thật buồn! Ở nơi ấy liệu anh có đang cười không? Anh có hạnh phúc không? Anh có thấy cô đơn, đôi tay anh có lạnh không, và môi anh liệu có luôn mỉm cười? Anh nhé, hãy…
Lem sợ. Nó vẫn luôn sợ như thế kể từ ngày anh đi. Nó sợ anh buồn, sợ anh cảm thấy cô đơn. Bởi vì nó biết, với anh, nó là duy nhất trên đời và làm sao được nhỉ, làm sao để anh hạnh phúc ở một nơi không có nó…? Bóng tối và sự im lặng làm nó sợ, nhưng là sợ anh cũng phải chịu cái cảm giác buồn bã ấy. Đã bao lâu rồi, Lem xa lạ với nước mắt. Khi không còn anh trên đời, nó đã không thể khóc nữa. Nó đã từng khóc trước mặt anh, và chỉ từng khóc trước mặt anh thôi. Vì thế, với nó, anh cũng là duy nhất – duy nhất và không thể thay thế…
…
Nhưng anh nhỉ, anh thật là tốt và dù ở đâu, anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình mà. Vì anh xứng đáng nhận những niềm vui đó hơn bất kỳ ai. Dù không có em, anh cũng có thể cười, đúng không? Nếu em buồn, anh sẽ…
Tôi sẽ không thể vui đâu, nếu em cứ luôn buồn như thế. Tôi yêu em và hạnh phúc của em khiến tôi mỉm cười. Tôi đã chỉ có mình em trong cuộc sống của mình và với tôi, em là tất cả. Đừng để “tất cả” của tôi chìm mãi trong nỗi đau như thế… Em có biết tôi đã không thể ra đi, bởi vì em đã cười nhưng u sầu thì cứ vương hoài trong ánh mắt. Tôi đã luôn ở đây, bên em và vì thế mà đau đớn hơn vì trong suốt khoảng thời gian ấy, em đã luôn vì tôi mà không thể cười những nụ cười thực sự. Nỗi đau nào cũng nguôi ngoai. Tôi là gió, gió đã bay đi, xin hãy để nỗi buồn tan đi mãi…
…
Ừ nhỉ? Anh đã ra đi thật rồi! Làm sao em giữ mãi một sắc áo đã ra đi, làm sao em có thể luôn nghiêng đầu để tựa vào vai một ảo ảnh, và lặng im cười cùng hình bóng anh quá đỗi mơ hồ?
Tôi đưa tay lùa nhẹ vào tóc em - tất cả chỉ là một làn gió. Có lẽ mái tóc em vẫn êm êm mùi hoa Oải Hương như ngày trước… Tôi nhớ, tôi thèm khát cái cảm giác em nghiêng đầu vào vai tôi, những sợi tóc thơm nhẹ nhàng vương vào gò má, khe khẽ rung trong nắng cuối chiều tháng Tám. Còn giờ đây, đôi vai tôi đây nhưng em đã chẳng thể nào tựa vào được nữa. Em cần một đôi vai khác, một người yêu em hơn tôi đã từng yêu, che chở cho em hơn những gì tôi có thể… Đó là cuộc sống!
…
Bài hát thật hay, anh nhỉ! Thật hay và thật buồn… Bài hát của chúng ta và em sẽ chỉ cùng anh nghe nó mà thôi. Và đã đến lúc em cất nó sâu vào trong trái tim mình, bởi vì, đúng rồi, anh không còn bên em nữa!
Em ra đi em nhé, cất những lời ca buồn vào một ngăn nào thật sâu trong trái tim, khoá chặt và nơi đó, tôi sẽ ở bên em, sẽ thuộc về em mãi! Chỉ cần, tôi là duy nhất trong cuộc đời em, thế đã đủ để nuôi sống một linh hồn. Em là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống này đã tặng cho tôi, và tôi đã không còn cần gì hơn thế… Hạnh phúc, đơn giản là vào mỗi buổi sớm, tôi thức dậy và mỉm cười khi nghĩ rằng tôi có em trong đời! Tôi đã sống những ngày không thể vui hơn được. Em đã cho tôi rất nhiều…! Và đã đến lúc tôi cần phải đi…
…
Này nhé, anh là gió, em là chong chóng… Gió đến… Gió đi…
Lem khẽ cười. Từng làn gió nhẹ vẫn hiu hắt xô những gợn sóng vỗ vào bờ. Sóng vỡ ra từng mảnh nhỏ và lại tan vào mặt nước mênh mông. Con bé bỏ chiếc headphone khỏi tai. Những âm thanh quen thuộc rời bỏ nó. À không, không đâu, tất cả đã được ghi lại, khoá chặt trong một ngăn nhỏ trong trái tim nó, luôn ở đó và sẽ thuộc về nó mãi. Rồi nó sẽ chờ, hoặc đi tìm một ngọn gió khác. Lem sẽ lại hát, lại cười! Con bé ngước lên phía những hạt mưa : “Em yêu anh nhiều, biết không!? Chào anh nhé, chào người yêu dấu!” Những hạt mưa rơi xuống, lấp lánh trong mắt con bé và trào ra trên gò má ửng hồng trong cái lạnh…
…
Chiều êm ái theo những hạt mưa buông xuống và phủ kín những còn đường giữa lòng Hà Nội. Bờ hồ rộng rãi buồn vẫn đang êm đềm đón những hạt mưa rơi xuống và tan ra mãi mãi. Cô gái đứng dậy khỏi chiếc ghế đá, nhắm mắt, thở một hơi dài, cười rạng rỡ và quay lưng bước đi. Phía sau lưng cô, một thứ ánh sáng kì lạ vừa ánh lên và vụt bay về phía ngọn nguồn của những hạt mưa. Hà Nội chìm vào yên tĩnh. Màn mưa bụi che mờ những con đường sáng đèn, che mờ cả bước chân lẻ loi nhưng không còn buồn bã và cô độc nữa - bước chân của con người đã tìm lại được nước mắt của mình…
Ngày mai…
Rồi ngày mai…
Sưu tầm