Giéc-ni-ca thức tỉnh
Con ngựa hí lên trời tuyệt vọng
Chú bò gầy trừng mắt, nhe nanh
Dòng người đi hình hài xiêu vẹo
Ánh lửa nhạt nhoà cổ quái vây quanh.
Giéc-ni-ca tráng lệ thanh bình
Chim cu từng đôi gù bên cửa sổ
Thương tích chiến tranh không còn vết nữa
Pi-cát-xô ghi tất cả lại rồi
Trong tranh ông không có bom rơi
Không có phi cơ đen trời thành phố
Ông dã vẽ bằng nỗi đau phẫn nộ
Chiếc mặt nạ ngô nghê nước mắt chảy ròng.
Mọi vật vụn ra giữa xanh tái, tím bầm
Mầu chết chóc kẻ thù gieo xuống
Ngọn đèn sáng của lương tri chợt hiện
Sao bây giờ máu lại đổ nhiều hơn?...
Trời trên đầu vẫn một sắc xanh nguyên
Tiếng chim hót trong vòm cây mê mải
Thế kỷ hai mươi có rất nhiều vĩ đại
Nhưng chiến tranh lại giống con bò mất trí.
(Nguồn: Sưu tầm)