Ngày xửa ngày xưa, thời đó loài người còn toàn đi chân đất, chẳng ai biết giày dép là cái gì. Vì thời đó cũng chưa có những đôi giày da chất lượng đẹp như bây giờ.
Ngay cả vị Quốc Vương cũng vẫn phải đi chân đất như mọi người. Một lần có việc cần đi thăm một vùng xa xôi của đất nước, lúc đó đường sá chưa tốt như bây giờ, nhiều đá tai mèo sắc như lưỡi dao, lại lẫn nhiều cành cây có gai nhọn. Vì thế, hai bàn chân của Quốc Vương bị chầy xước, nhiều chỗ bị đâm thủng chảy máu, đau nhức không chịu nổi. Sau khi trở về cung điện, Quốc Vương nghĩ mà thương đôi chân của mình, cũng như trăm họ. Quốc Vương liền ra một đạo thánh chỉ, yêu cầu quan dân các nơi phải phủ một lớp da bò lên trên mặt đường. Quốc Vương cho rằng, làm như vậy chẳng những bảo vệ được đôi chân của mình mỗi khi cần đi xa, mà còn giúp đỡ cho thần dân trăm họ, khỏi bị đau chân khi có việc cần đi lại.
Rồi các quan bẩm với Quốc Vương, dù có giết hết tất cả gia súc của Quốc Vương cũng không đủ có da để phủ kín tất cả hiện trường hiện có. Ngoài ra, còn tốn không biết bao tốn bao nhiêu tiền của, nhân lực. Rồi mưa nắng nhanh chóng làm cho lớp da phủ đường bị hư hỏng nặng, phải mất tiền sửa chữa và bảo quản. Quả là một công việc cực kỳ khó khăn và tốn kém, không thể thực hiện được. Nhưng thánh chỉ vua ban không phải là lời nói đùa, các quan chỉ còn biết vò đầu bứt tai, cố nghĩ ra cách gì hay để cho vua hài lòng.
Trong cung điện nhà vua, có một anh lính hầu trẻ tuổi thông minh nhanh trí. Thấy các quan đang đăm chiêu suy nghĩ và lo lắng, quên cả ăn ngủ, anh ta bèn đánh bạo quỳ xuống tâu với Quốc Vương “ Bẩm bệ hạ ! Nô tài có một cách tâu bệ hạ cho phép trình bày !. Trong lúc chưa ai nghĩ ra được kế gì hay, nghe thấy vậy, tuy còn rất nghi ngờ nhưng Quốc Vương cũng miễn cưỡng cho phép anh ta nói.
Thưa bệ hạ, ta không cần huy động nhiều người, cũng không cần giết hết gia súc của Quốc Vương, cũng không tốn kém nhiều tiền bạc. Quốc Vương nôn nóng .“Vậy phải làm cách nào?” Anh hầu thủng thẳng thưa : “Xin lấy hai miếng da nhỏ bọc hai bàn chân của Bệ hạ. Như vậy Bệ hạ không bị đá tai mèo và gai nhọn đâm thủng chân, mà số lượng da cần dùng cũng ít rất nhiều ạ!”
Quốc Vương nghe xong sung sướng nói : “Quả là nhà ngươi xứng đáng được trọng thưởng”
Quốc Vương liền hạ lệnh cho các quan cứ theo ý kiến của lính hầu mà làm. Những đôi giày da đã được sinh ra từ sáng kiến của anh lính hầu như vậy đấy.
Theo VHTT
Ngay cả vị Quốc Vương cũng vẫn phải đi chân đất như mọi người. Một lần có việc cần đi thăm một vùng xa xôi của đất nước, lúc đó đường sá chưa tốt như bây giờ, nhiều đá tai mèo sắc như lưỡi dao, lại lẫn nhiều cành cây có gai nhọn. Vì thế, hai bàn chân của Quốc Vương bị chầy xước, nhiều chỗ bị đâm thủng chảy máu, đau nhức không chịu nổi. Sau khi trở về cung điện, Quốc Vương nghĩ mà thương đôi chân của mình, cũng như trăm họ. Quốc Vương liền ra một đạo thánh chỉ, yêu cầu quan dân các nơi phải phủ một lớp da bò lên trên mặt đường. Quốc Vương cho rằng, làm như vậy chẳng những bảo vệ được đôi chân của mình mỗi khi cần đi xa, mà còn giúp đỡ cho thần dân trăm họ, khỏi bị đau chân khi có việc cần đi lại.
Rồi các quan bẩm với Quốc Vương, dù có giết hết tất cả gia súc của Quốc Vương cũng không đủ có da để phủ kín tất cả hiện trường hiện có. Ngoài ra, còn tốn không biết bao tốn bao nhiêu tiền của, nhân lực. Rồi mưa nắng nhanh chóng làm cho lớp da phủ đường bị hư hỏng nặng, phải mất tiền sửa chữa và bảo quản. Quả là một công việc cực kỳ khó khăn và tốn kém, không thể thực hiện được. Nhưng thánh chỉ vua ban không phải là lời nói đùa, các quan chỉ còn biết vò đầu bứt tai, cố nghĩ ra cách gì hay để cho vua hài lòng.
Trong cung điện nhà vua, có một anh lính hầu trẻ tuổi thông minh nhanh trí. Thấy các quan đang đăm chiêu suy nghĩ và lo lắng, quên cả ăn ngủ, anh ta bèn đánh bạo quỳ xuống tâu với Quốc Vương “ Bẩm bệ hạ ! Nô tài có một cách tâu bệ hạ cho phép trình bày !. Trong lúc chưa ai nghĩ ra được kế gì hay, nghe thấy vậy, tuy còn rất nghi ngờ nhưng Quốc Vương cũng miễn cưỡng cho phép anh ta nói.
Thưa bệ hạ, ta không cần huy động nhiều người, cũng không cần giết hết gia súc của Quốc Vương, cũng không tốn kém nhiều tiền bạc. Quốc Vương nôn nóng .“Vậy phải làm cách nào?” Anh hầu thủng thẳng thưa : “Xin lấy hai miếng da nhỏ bọc hai bàn chân của Bệ hạ. Như vậy Bệ hạ không bị đá tai mèo và gai nhọn đâm thủng chân, mà số lượng da cần dùng cũng ít rất nhiều ạ!”
Quốc Vương nghe xong sung sướng nói : “Quả là nhà ngươi xứng đáng được trọng thưởng”
Quốc Vương liền hạ lệnh cho các quan cứ theo ý kiến của lính hầu mà làm. Những đôi giày da đã được sinh ra từ sáng kiến của anh lính hầu như vậy đấy.
Theo VHTT