Giận hay thương

ButNghien

Học tập suốt đời!
Thành viên BQT
Xu
46

Giận hay thương




Tôi và Vĩ Hòa là bạn học thời phổ thông, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta làm việc ở ngân hàng, còn tôi thì công tác ở Viện kiểm sát. Chúng tôi là những người bạn rất tốt, cùng giúp đỡ lẫn nhau, khích lệ cho nhau. Sinh sống vui vẻ trong một thành phố xa lạ. Về sau, cả hai chúng tôi đều kết hôn, trùng hợp hơn nữa người yêu của hai người đều là y tá. Cậu ấy nói, trái tim của cậu và tôi gặp nhau, không phải bạn bè cũng lạ.

Nếu như không phải cậu ấy nhất thời hồ đồ, thì tình bạn này vẫn tiếp tục, tôi nghĩ nhất định sẽ tới lúc đầu bạc. Vì cậu ấy mua một căn hộ cao cấp, nên đã lấy đi 80.000 nhân dân tệ tiền công quỹ.

Khi cục chống tham nhũng điều tra, câu mà cậu ấy nói là, bạn của tôi công tác ở Viện kiểm sát. Người bạn đó chính là tôi, nhưng tôi không thể giúp được gì. Pháp luật đối với bạn bè là vô tình.

Vợ cậu ấy nhiều lần đến tìm tôi. Nhìn cô ấy nước mắt đầm đìa, tôi rất đau lòng. Mặc dù họ cưới nhau đã được 3 năm, nhưng vừa mới có con trẻ. Tôi chỉ có thể giúp đỡ công việc của cô ấy. Cuối cùng cô ấy nói, đây là lần đầu tiên chúng tôi cầu xin anh, anh hiểu cho chúng tôi. Tôi kiên quyết nói, việc này tôi không giúp được. Cô ấy lau khô nước mắt, lạnh lung nói. “ Bạn bè có ích gì chứ” . Tôi tuyệt vọng với hai chữ bạn bè, từ đó về sau, cô ấy không đến nhà tôi nữa.

Có đôi khi tôi đến trại giam thăm cậu ấy, thì cậu ấy cự tuyệt không muốn gặp tôi. Cậu ấy chỉ nhắn lại, “ Bạn bè thì có ích gì”

Tôi hy vọng thời gian này có thể bù đắp lại sự vô tình của pháp luật. Mỗi năm vào ngày lễ, tôi và vợ đều vào trại giam thăm cậu, rồi đi thăm vợ cậu, nhưng chỉ gặp sự lạnh nhạt. Rồi một ngày, cậu ấy nói với tôi. “ Bỏ đi, bạn bè vốn dĩ không có ích gì”. Thật ra, tôi hiểu thấu cậu ấy, tận trong đáy lòng không muốn mất một người bạn như tôi, cũng như tôi không muốn mất người bạn như cậu.

Đợi ngày cậu ấy ra tù, tôi và vợ tôi đi đón cậu ấy, trên đường về vợ cậu ấy nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi mời về nhà mình, cậu ấy không từ chối, cũng không chấp nhận, theo tôi đi taxi về nhà. Hôm đó, cậu ấy uống say. Anh hỏi tôi: , “ Bạn bè thì có ích gì?”. Tôi cười nói,” không có ích gì cả, bạn bè vốn dĩ là không có gì”. Cậu ấy nói, “ Tôi không oán cậu”, tôi cười, trong tiếng cười chứa đựng nước mắt.

Không lâu, cậu ấy cùng vợ rời khỏi thành phố này, đi đến một thành phố xa lạ khác. Chúng tôi hiếm khi gặp nhau, đôi khi thì có thư từ qua lại, đều là những câu nói khách sáo. Cậu ta nói rằng hai người đã có một công việc có thể gọi là tốt, con trẻ thì học một trường rất tốt, chúng tôi không cần lo lắng. Từ đó về sau, chúng tôi mỗi người đều bận công việc riêng của mình, nhưng tình bạn này không bao giờ quên.




Nguồn: NXĐN.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top