Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
- Yêu tiếp hay dừng lại?
Con xin lỗi vì trong suốt thời gian vừa qua con đã luôn nói dối.
Vâng ba ạ, con đã yêu anh Huy, và đã dấu ba rất nhiều lần.
Anh đưa con về vì sợ con đi tai nạn, anh đón con ở phố Bần mỗi lần con ra Hà Nội vì sợ con lạnh, sợ con tay lái yếu. Anh nhắn tin cho con mỗi ngày hỏi xem con có ăn đủ bữa không? Có uống thuốc như ba và chú Viện dặn không, hỏi xem con đã học bài chưa? Có để sau này làm giảng viên như ba mong muốn hay không.
Anh cũng giống như ba, nhắc nhở con mặc áo ấm mỗi khi trời trở lạnh, nhắc con đi đường cẩn thận mỗi khi anh bận không đưa con đi được.
Thi thoảng con quên mất, Anh lại nhắc con nhắn tin, gọi điện về hỏi thăm ba mẹ những ngày ba mẹ căng thẳng mệt mỏi.
Anh giúp đỡ con rất nhiều mỗi khi con đi làm thêm ở đâu đó. Luôn bên con, động viên, khích lệ, làm trò cho con và các bạn của con cười... Quan trọng nhất là anh ấy rất yêu con ba ạ... rất yêu...
Ba ạ, ba tin con đi, bạn bè con không ai ghét anh ấy... Thậm chí, những đứa bạn thân nhất của con hồi cấp 3 cũng nói "Đến tao cũng không quan tâm đến mày như anh ý được đâu, Ráng mà trân trọng."
Mỗi lần về Hưng Yên, ba tâm sự với con, ba muốn con lấy chồng gần để ổn định cuộc sống gia đình. Vì thế ba khuyên con chấm dứt mối quan hệ với anh. Con rất yêu ba, yêu gia đình, và con thực sự là một đứa trẻ được nuôi dạy tử tế, nên con thực sự hiểu được những điều ba mẹ muốn con như thế đều sẽ tốt cho con. Nhưng con vẫn cảm thấy buồn vô hạn. Lần nào cũng vậy, ba tâm sự với con, con rất hiểu ba, con đã gật đầu, nhưng thực sự con không thể làm được... chưa thể làm được.
Những lần như thế, ra Hà Nội, con thường đi lang thang trên những con đường to, rộng và hun hút, để con suy nghĩ xem con phải làm như thế nào? Yêu tiếp hay dừng lại?Miên man và mệt mỏi. Hằng bao nhiêu đêm con khóc trong bóng tối, không để ba biết, không để anh biết. Cuộc sống của con thực sự trở nên quá nặng nề chỉ với vấn đề ấy "yêu hay không yêu" và nó khiến con trở nên trầm lặng và buồn bã, khiến con dần trở thành một con sói cô độc với những suy nghĩ quẩn quanh chẳng thể chia sẻ được cùng ai... trừ anh.
Mỗi lần con đi lang thang như thế, anh lại đi tìm con, giục giã con về nhà, ăn cơm đi ngủ và dặn con đừng nghĩ gì cả. Con kể lại chuyện với anh, anh chỉ động viên con rằng: Khi anh tốt nghiệp ra trường, đi làm ổn định tại Hà Nội, anh nhất định sẽ lo được cho em một cuộc sống vẹn toàn. Khi ấy anh mới có tư cách để xin ba cho yêu em... lấy em rồi anh lại lao vào học... và tiếp tục quan tâm đến con từ những cái nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày.
Con thực sự đã rất cảm động. Lần đầu tiên con thấy có người yêu con như thế, ngoại trừ ba mẹ và gia đình. Và con thực sự cũng đã rất khổ sở với suy nghĩ kia.
Lý do chỉ là "nhà xa quá" thôi hả ba? Chị Quỳnh Hương bảo "Xa" đâu thể là lý do?
Hay là vì con còn quá nhỏ? Đúng rồi... con mới có 20... Một cô bé 20 tuổi cũng có những tình cảm riêng phải không ba? Cũng có thật nhiều hoài bão lớn lao nữa... Con muốn thực hiện những hoài bão của con cùng với người con thương yêu, có được không ba? Chắc không được rồi. Con xin lỗi, chắc đọc đến đây bà cũng buồn lắm. Con xin lỗi vì lại làm ba thêm nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt... là con hư... con sai rồi.
Ba ơi, con phải làm sao đây? Con buồn lắm. Con vừa nói chia tay anh Huy rồi. Đến bây giờ thì con đã thực sự không còn là người yêu của anh ấy nữa. Con có thể ngẩng cao đầu với ba mẹ rồi. Con không còn nói dối nữa.
Nhưng sao con thấy đau đớn quá. Con cảm thấy hụt hẫng ghê gớm lắm ba ơi. Con nhớ ba.lắm, con muốn gục đầu vào vai ba, khóc và tâm sự với ba cơ. Như bao cuối tuần con đã muốn làm thế... Nhưng những lần đó con đã không thể làm vậy, con không đủ dũng khí.
Ba ơi, con vẫn đây, vẫn là cô con gái bé nhỏ của ba, từ nhỏ đã được ba mẹ nâng niu, săn sóc, uốn nắn... cô con gái đã mắc bao nhiêu sai lầm vì không nghe lời bố mẹ... Sẽ rất hư nếu lần này con lại không nghe lời ba mẹ nữa, đúng không ạ?
Khi ba đọc được những dòng này, ba hãy gọi cho con ba nhé, dù khuya con cũng đợi điện thoại của ba. Con yêu ba...
Nhưng tệ quá, con yêu cả anh ấy nữa. Nước mắt của con cứ trào ra trong đêm. Khó khăn lắm con mới quyết tâm được như thế, gạt bỏ hết những yêu thương, những kỷ niệm. Thật sự là khó khăn quá. Con khổ lắm ba ơi
Con sẽ lại một mình ở đất Hà Nội bon chen này. Chính ba cũng nói, bạn bè có quan tâm cũng chỉ ở mức độ vừa phải thôi, đâu thể theo mình mãi... Vậy là, trong suốt cuộc đời ngắn ngủi, mỗi chúng ta cũng chỉ là những kẻ cô độc, bước đi những bước chân lẻ loi, phải không ba? Con sẽ đi như thế, và trái tim con luôn hướng về ba mẹ và gia đình. Con hứa...
P.S. still loving you. I’m sorry. Thank for all.
...Joni Joni please don’t cry
You’ll forget him by and by...
* Gửi từ Facebook Muỗi Xinh
- Đừng bảo em quên anh và tìm hạnh phúc mới!
“Viết để sẻ chia, viết cho những người có tâm trạng như mình. Gửi đi không nghĩ là sẽ được đăng, chỉ buồn là viết, viết để ai đó sẽ đọc, nhưng không nghĩ là sẽ có rất nhiều người đọc. Mình rất vui vì sự cảm thông, chia sẻ mà cầu nối Blog Việt đã mang lại cho mình, một món quà tinh thần thật sự ý nghĩa trong những lúc mình bế tắc với những nghĩ suy của mình. Thương chúc Blog Việt một năm mới hứa hẹn nhiều thành công hơn nữa. Sẽ luôn là chiếc cầu nối san sẻ và gắn kết những yêu thương. Chúc tất cả các thành viên trong ban biên tập thật nhiều sức khỏe và niềm vui.”
Em buồn cuộc đời này lắm anh ạ! Sao cho em nhiều thứ nhưng chỉ mỗi anh là mãi em không thể nào nắm giữ được. Mẹ sinh em ra, cho em xinh xắn, dịu dàng, cho em tâm hồn rộng mở và biết yêu thương. Em hạnh phúc vì tất cả những điều đó. Em thấy hạnh phúc vì mình may mắn hơn rất rất nhiều người, được sinh ra trong một gia đình đầm ấm, được bảo bọc và yêu thương, được nâng niu và chiều chuộng, được là cô “ công chúa nhỏ” trong tình yêu thương của mọi người. Nhưng đồng nghĩa với những điều ấy là sau này lớn lên: em phải lấy một người chồng tốt, một người phải lo lắng và bảo bọc được cho cuộc sống của mình. Phải lấy một người “xứng” với mình.
Nghĩ mà thấy đau lòng quá! Con người ta sống trên đời đều có những giá trị riêng, không phải là bằng cấp, địa vị, cũng chẳng phải là giàu sang, tất cả những thứ ấy chỉ là phương tiện để mưu cầu một cuộc sống có thể gọi là đủ đầy và hạnh phúc nhưng không phải là cái đích đến của đời người. Vậy mà người ta sống ở đời vẫn phải đau đáu lo và đau đáu nghĩ.
Ngày em gặp anh, ngày em biết anh, ngày em chấp nhận tình cảm của anh, em cũng biết là mình rồi sẽ phải “ chấp nhận” nhiều thứ. Sẽ thiệt thòi chứ anh, sẽ là không … với em. Nhưng yêu anh nên em chấp nhận được mà. Em tin, em luôn yêu bằng một niềm tin là vì em anh sẽ cố, vì em anh sẽ không để em thiệt thòi, cái thiệt thòi mà anh cứ day dứt mãi. Em có là gì để mong mỏi, đòi hỏi ở anh nhiều hơn thế, em có là gì, cũng chỉ là một người bình thường như bao người, cũng chỉ là một con người sống những phần đời rất “người” như bao người thôi mà. Em cũng chỉ mơ một hạnh phúc nhỏ là được bên anh, được có một ngôi nhà và những đứa trẻ. Ước mơ hiền hòa và dễ thương như thế, nhưng sao mãi mà vẫn chưa thành…
Nhưng anh mệt rồi, anh mệt nhoài rồi, em biết. Em nói là để em dìu anh đi, em sẽ đưa anh qua những lúc như thế này, những lúc mà niềm tin trong anh đang lung lay, không vững. Nhưng anh lại không muốn. Anh bảo em đi một mình, anh mệt rồi và phải dừng lại.
Em buồn vì tình yêu mình không được chúc phúc. Lời chúc phúc đầu tiên là của cha mẹ, thế mà tình yêu mình lại không được như thế. Lời chúc phúc thứ hai là của bạn bè, mình cũng chẳng có anh nhỉ? Em thương cho anh mà lại càng thương cho em quá. Chỉ vì em ngoan, em giỏi, em … mà lại là lí do anh xa em sao? Thế thì thà em không ngoan, không xinh, không gì cả, thế thì sẽ tốt hơn phải không anh? Nhưng như thế thì có lẽ anh sẽ không yêu em đâu, anh nhỉ?
Em cứ muốn mình được là chốn yên bình của anh, riêng anh, để anh được trở về sau những tất bật lo toan của cuộc sống, nhưng anh lại bảo là em hãy quên anh đi và hãy tìm một hạnh phúc mới. Anh biết không? Em ghét anh nhất là khi anh nói câu ấy đấy. Và cả những người đàn ông trên thế giới này nữa, những người đã và có thể lúc nào đó cũng sẽ nói ra những câu như thế với người mà họ thực sự rất yêu thương! Cao thượng chăng?
Không, em không nghĩ là vậy. Hạnh phúc là phải tranh đấu mà.
Em buồn cuộc đời này lắm! Những hỷ nộ ái ố của cái cuộc đời này, có lúc em mang ơn nó, có lúc em nợ nó cái ân tình sâu đậm, nhưng có lúc em buồn nó, buồn lắm! Con người ta sinh ra để sống, để yêu, để tất bất lo toan với đời, với người để khẳng định mình trong xã hội.Ừ! thì đành là vậy, nhưng có cần phải phũ phàng và định giá, định lượng cho những tình cảm, những giá trị sống ở đời này như vậy không nhỉ? Cái gì để gọi là xứng và không xứng, cái gì để gọi là phải như thế này mới được và nếu như thế kia thì không được. Hai bàn tay con người cũng chỉ có mười ngón, tim cũng chỉ có một quả, và cũng chỉ có một cái đầu để mà nghĩ suy. Vậy thì có thể đủ rộng để cái gì cũng muốn nắm lấy, và lúc nào cũng lí trí mạnh mẽ hơn con tim không?
Em cũng chỉ là một người, bình thường như bao nhiêu người, và sống những phần đời rất người. Em bồng bột, sốc nổi trong những tình cảm của mình. Nhưng em yêu, em sống hết mình cho những gì em thích, em muốn. Là cảm tính và đôi lúc em phải trả giá cho những điều ấy, nhưng ít ra em đã không thôi cố gắng để giữ lấy anh, không thôi cố gắng để được “đi” cùng anh, ít ra là em đã làm điều ấy cho đến khi em không thể...
Con tim có những lí lẽ của nó, anh nhỉ? Mọi người bảo em ngốc vì yêu anh, bảo em là đứa lụy tình. Nhưng em yêu những giá trị rất thật trong anh, em yêu anh, chỉ mình em hiểu.
“Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy
họ thì thầm với nhau rằng, anh ấy sẽ bỏ rơi tôi,
…
Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp,mỗi khi anh ôm xiết tôi,
chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây
…
Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, vì tất cả tình yêu nơi anh, nơi tôi
Chỉ thế thôi ,tôi cám ơn đời…mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời”
Em buồn vì cuộc đời này nhưng cảm ơn nó vì đã mang anh đến, anh là điều ngọt ngào nhất trong em, chỉ riêng em hiểu. Nhưng em sẽ không “chạy” theo anh nữa. Em cũng mệt rồi anh ạ! Em không thể cứ đi bên một người và mãi động viên người ấy rằng: “Anh ơi! Cố lên anh nhé! Có em ở đây mà”. Em chỉ muốn nói rằng, anh phải bản lĩnh hơn, một người đàn ông tốt là một người phải thật sự đủ “bản lĩnh” để yêu để đấu tranh cho tình yêu của mình,và gìn giữ nó, chứ không phải là bản lĩnh để từ bỏ người mà mình yêu thương, anh ạ!
Gửi từ email Hoai Bao – hoai_bao868@...