Một người ăn xin ngồi nghỉ bên vệ đường. Đúng lúc anh ta vừa giơ tay lên, muốn thổi những hạt bụi đường bám trên đó, thì có một giọt sương long lanh từ phía trên cao rơi xuống, đúng vào trong lòng bàn tay của anh ta.
Người ăn xin ngắm nhìn hạt sương trong lòng bàn tay mình một lúc lâu, rồi cất tiếng buồn buồn, hỏi.
Nhà ngươi có biết ta đang muốn làm gì với ngươi không ?
Anh định nuốt chửng cái thân bé nhỏ của tôi chứ gì ! Giọt sương bình thản trả lời.
Thực ra lúc đầu anh ta nghĩ, ta có thể là một kẻ đáng thương nhất trên cõi đời này. Nhưng bây giờ ta mới biết nhà ngươi còn là kẻ đáng thương hại hơn cả ta. Cuộc sống của nhà ngươi hoàn toàn nằm trong bàn tay của kẻ khác.
Không phải ! Anh sai rồi ! Tôi không cho rằng tôi là kẻ đáng bị thương hại nhất. Tôi đã kịp thấm ướt một bông hồng rất to, giúp cho nó trở thành một bó hoa tươi đẹp. Bây giờ một sinh mạng khác nữa lại sắp được tôi tưới mát. Vì thế tôi cảm thấy tôi mới là người rất sung sướng và hạnh phúc trên thế gian này. Vì giá trị chân chính của tôi mọi người đã biết đến.
Người ăn xin lập tức hiểu ra.
Theo VHTT
Người ăn xin ngắm nhìn hạt sương trong lòng bàn tay mình một lúc lâu, rồi cất tiếng buồn buồn, hỏi.
Nhà ngươi có biết ta đang muốn làm gì với ngươi không ?
Anh định nuốt chửng cái thân bé nhỏ của tôi chứ gì ! Giọt sương bình thản trả lời.
Thực ra lúc đầu anh ta nghĩ, ta có thể là một kẻ đáng thương nhất trên cõi đời này. Nhưng bây giờ ta mới biết nhà ngươi còn là kẻ đáng thương hại hơn cả ta. Cuộc sống của nhà ngươi hoàn toàn nằm trong bàn tay của kẻ khác.
Không phải ! Anh sai rồi ! Tôi không cho rằng tôi là kẻ đáng bị thương hại nhất. Tôi đã kịp thấm ướt một bông hồng rất to, giúp cho nó trở thành một bó hoa tươi đẹp. Bây giờ một sinh mạng khác nữa lại sắp được tôi tưới mát. Vì thế tôi cảm thấy tôi mới là người rất sung sướng và hạnh phúc trên thế gian này. Vì giá trị chân chính của tôi mọi người đã biết đến.
Người ăn xin lập tức hiểu ra.
Theo VHTT