Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
TUYỂN SINH ĐH, CĐ
Giá như cô đừng trù dập em…!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ButNghien" data-source="post: 63430" data-attributes="member: 18"><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><strong>Giá như cô đừng trù dập em…!</strong></span></p><p> </p><p> <strong> <span style="font-size: 15px">Tôi nghĩ “giá như cô giáo không trù dập cậu học sinh ấy thì giờ đây có lẽ cuộc đời cậu có thể đã thay đổi. Biết đâu cậu cũng sẽ là một thầy giáo giống như anh trai và chị gái ruột của cậu bây giờ, hoặc có một vị trí nhất định trong xã hội này.</span></strong></p><p> </p><p> <span style="font-size: 15px"> </span><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px"><img src="https://images.vietnamnet.vn/dataimages/201011/original/images2063079_1.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /> </span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"></span><p style="text-align: left"> <span style="font-size: 15px">Học sinh Trường THCS Gia An - Tánh Linh - Bình Phước hào hứng trước tác phẩm "kiến thức, hội họa" từ hoạt động nhóm của mìnhNăm ấy, khi tôi đang học lớp 5 thì em gái tôi bắt đầu vào học lớp 1. </span></p> <p style="text-align: left"></p></p> <p style="text-align: center"></p> <p style="text-align: center"></p><p> <span style="font-size: 15px">Lớp học của em khá đặc biệt, không phải vì trình độ nhận thức hay tuổi tác mà vì lớp học đó chiếm đến 80% là con út và chủ yếu là con các gia đình khá giả.</span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Do vậy, sự quan tâm từ phía gia đình có con út bao giờ cũng được ưu ái hơn tất cả các lớp học khác. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Ngay cạnh nhà tôi, cũng có 1 cậu con út học cùng lớp với em gái. Đó là 1 cậu bé có khuôn mặt sáng sủa và khá nghịch ngợm. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Bi kịch (có thể tôi dùng từ hơi khắt khe) bắt đầu đến với cậu bé khi cô giáo dạy lớp 1 (cũng ở gần nhà chúng tôi) va chạm với bố mẹ cậu ấy. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Trong lúc cuộc cãi vã đến cao trào, tôi thấy cô giáo ấy chỉ tay vào mặt mẹ cậu bé nói như quát: “Chừng nào tôi còn dạy lớp 1 thì con bà đừng hòng lên được lớp”. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Từ lời thề sắt đá ấy của cô giáo, cậu bé không bao giờ được lên lớp như những bạn khác trong lớp học của mình, trong khi em tôi và nhiều bạn khác đã chuẩn bị lên cấp 2. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Mãi 3 năm sau, khi cô giáo dạy lớp 1 đó nghỉ và chuyển về xuôi với chồng thì cậu ấy mới chính thức được lên lớp. </span></p><p></p><p>Cậu vẫn cố gắng theo học đến năm lớp 4, nhưng lúc đó cậu cũng bắt đầu đến tuổi dậy thì, cao lớn hơn hẳn “các bạn” cùng lớp, cậu bắt đầu ý thức về bản thân và xấu hổ khi các bạn cũ đã học lên cao, còn mình vẫn lẹt đẹt ngồi cuối lớp học cùng các em nhỏ và cậu ấy quyết định bỏ học.</p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Cũng khoảng thời gian đó, mẹ cậu ấy bị ung thư và mất. Nghỉ học ở nhà không có việc gì làm, cậu ấy bắt đầu la ca cà quán xá. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Rồi để có tiền chơi bi-a, điện tử (lúc đó các quán net bắt đầu lác đác xuất hiện) cậu ấy đã ăn cắp linh tinh trong xóm.</span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Rất nhiều lần, cậu bị công an xã gọi lên nhắc nhở và làm kiểm điểm. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Người già người trẻ ở khu xóm chúng tôi ai cũng kỳ thị, ghét bỏ cậu. Mỗi khi mất trộm con gà hay một đồ vật nào đó (đôi khi không phải do cậu ấy lấy) mọi người đều ngỏng sang nhà cậu ta chửi bóng chửi gió. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Những lúc đó, chị em tôi lại nấp sau hàng rào râm bụt xem và co rúm lại khi thấy bố cậu ấy dùng những cây gậy to đánh đập cậu ấy không thương tiếc.</span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Những năm sau đó tôi đi học đại học xa nhà, ký ức trong tôi về cậu rất mờ nhạt. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Nhưng cho đến khi tôi bước chân vào nghề dạy học, được giảng cho học trò nghe về giá trị, về sự cao quý của người thầy giáo, tôi bắt đầu chạnh lòng nghĩ về cậu ấy. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Cách đây ba năm, tình cờ tôi gặp cậu ở bến xe. Cậu ấy hỏi thăm cuộc sống của em gái tôi và buồn bã nói: “Cái lớp con út của em ngày xưa bây giờ bạn nào thành đạt, có công việc làm ổn định, chỉ mỗi em là khổ nhất, không có trình độ…đi xin việc ở đâu người ta cũng không chấp nhận 1 thằng chưa học hết lớp 4 như em. Nhiều lúc em cũng muốn đi học lại để có cái bằng 12 xin việc cho dễ, nhưng có trường nào chấp nhận 1 thằng như em đâu…đôi lúc em nghĩ quẩn muốn chết quách cho rồi.” . </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Trong lòng tôi trào dâng cảm xúc vừa thương, vừa thấy đau lòng. </span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Giá như ngày xưa cô giáo dạy lớp 1 không vì sự ích kỷ cá nhân mà trù dập, thì có lẽ hôm nay cậu ấy đã là một người khác rồi. Cuộc đời cậu ấy đâu có những bi kịch và bế tắc như ngày hôm nay.</span></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Mỗi khi dạy cho sinh viên bài “nhân cách người thầy giáo”, t</span> <span style="font-size: 15px">ôi luôn luôn lấy câu nói của nhà giáo dục Nga K.Đ Usinski “Nghề dạy học chính là nghề dùng nhân cách để giáo dục nhân cách” để nhắc nhở và muốn các em hiểu sâu hơn về công việc mà mình đang theo đuổi. Cho các em biết nghề dạy học không đơn thuần như các ngành nghề khác, bởi sản phẩm của người thầy chính là nhân cách của thế hệ trẻ. </span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px">Theo VNN.</span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ButNghien, post: 63430, member: 18"] [CENTER][SIZE=4][B]Giá như cô đừng trù dập em…![/B][/SIZE][/CENTER] [B] [SIZE=4]Tôi nghĩ “giá như cô giáo không trù dập cậu học sinh ấy thì giờ đây có lẽ cuộc đời cậu có thể đã thay đổi. Biết đâu cậu cũng sẽ là một thầy giáo giống như anh trai và chị gái ruột của cậu bây giờ, hoặc có một vị trí nhất định trong xã hội này.[/SIZE][/B] [SIZE=4] [/SIZE][CENTER] [SIZE=4][IMG]https://images.vietnamnet.vn/dataimages/201011/original/images2063079_1.jpg[/IMG] [/SIZE][LEFT] [SIZE=4]Học sinh Trường THCS Gia An - Tánh Linh - Bình Phước hào hứng trước tác phẩm "kiến thức, hội họa" từ hoạt động nhóm của mìnhNăm ấy, khi tôi đang học lớp 5 thì em gái tôi bắt đầu vào học lớp 1. [/SIZE] [/LEFT] [/CENTER] [SIZE=4]Lớp học của em khá đặc biệt, không phải vì trình độ nhận thức hay tuổi tác mà vì lớp học đó chiếm đến 80% là con út và chủ yếu là con các gia đình khá giả.[/SIZE] [SIZE=4]Do vậy, sự quan tâm từ phía gia đình có con út bao giờ cũng được ưu ái hơn tất cả các lớp học khác. [/SIZE] [SIZE=4]Ngay cạnh nhà tôi, cũng có 1 cậu con út học cùng lớp với em gái. Đó là 1 cậu bé có khuôn mặt sáng sủa và khá nghịch ngợm. [/SIZE] [SIZE=4]Bi kịch (có thể tôi dùng từ hơi khắt khe) bắt đầu đến với cậu bé khi cô giáo dạy lớp 1 (cũng ở gần nhà chúng tôi) va chạm với bố mẹ cậu ấy. [/SIZE] [SIZE=4]Trong lúc cuộc cãi vã đến cao trào, tôi thấy cô giáo ấy chỉ tay vào mặt mẹ cậu bé nói như quát: “Chừng nào tôi còn dạy lớp 1 thì con bà đừng hòng lên được lớp”. [/SIZE] [SIZE=4]Từ lời thề sắt đá ấy của cô giáo, cậu bé không bao giờ được lên lớp như những bạn khác trong lớp học của mình, trong khi em tôi và nhiều bạn khác đã chuẩn bị lên cấp 2. [/SIZE] [SIZE=4]Mãi 3 năm sau, khi cô giáo dạy lớp 1 đó nghỉ và chuyển về xuôi với chồng thì cậu ấy mới chính thức được lên lớp. [/SIZE] Cậu vẫn cố gắng theo học đến năm lớp 4, nhưng lúc đó cậu cũng bắt đầu đến tuổi dậy thì, cao lớn hơn hẳn “các bạn” cùng lớp, cậu bắt đầu ý thức về bản thân và xấu hổ khi các bạn cũ đã học lên cao, còn mình vẫn lẹt đẹt ngồi cuối lớp học cùng các em nhỏ và cậu ấy quyết định bỏ học. [SIZE=4]Cũng khoảng thời gian đó, mẹ cậu ấy bị ung thư và mất. Nghỉ học ở nhà không có việc gì làm, cậu ấy bắt đầu la ca cà quán xá. [/SIZE] [SIZE=4]Rồi để có tiền chơi bi-a, điện tử (lúc đó các quán net bắt đầu lác đác xuất hiện) cậu ấy đã ăn cắp linh tinh trong xóm.[/SIZE] [SIZE=4]Rất nhiều lần, cậu bị công an xã gọi lên nhắc nhở và làm kiểm điểm. [/SIZE] [SIZE=4]Người già người trẻ ở khu xóm chúng tôi ai cũng kỳ thị, ghét bỏ cậu. Mỗi khi mất trộm con gà hay một đồ vật nào đó (đôi khi không phải do cậu ấy lấy) mọi người đều ngỏng sang nhà cậu ta chửi bóng chửi gió. [/SIZE] [SIZE=4]Những lúc đó, chị em tôi lại nấp sau hàng rào râm bụt xem và co rúm lại khi thấy bố cậu ấy dùng những cây gậy to đánh đập cậu ấy không thương tiếc.[/SIZE] [SIZE=4]Những năm sau đó tôi đi học đại học xa nhà, ký ức trong tôi về cậu rất mờ nhạt. [/SIZE] [SIZE=4]Nhưng cho đến khi tôi bước chân vào nghề dạy học, được giảng cho học trò nghe về giá trị, về sự cao quý của người thầy giáo, tôi bắt đầu chạnh lòng nghĩ về cậu ấy. [/SIZE] [SIZE=4]Cách đây ba năm, tình cờ tôi gặp cậu ở bến xe. Cậu ấy hỏi thăm cuộc sống của em gái tôi và buồn bã nói: “Cái lớp con út của em ngày xưa bây giờ bạn nào thành đạt, có công việc làm ổn định, chỉ mỗi em là khổ nhất, không có trình độ…đi xin việc ở đâu người ta cũng không chấp nhận 1 thằng chưa học hết lớp 4 như em. Nhiều lúc em cũng muốn đi học lại để có cái bằng 12 xin việc cho dễ, nhưng có trường nào chấp nhận 1 thằng như em đâu…đôi lúc em nghĩ quẩn muốn chết quách cho rồi.” . [/SIZE] [SIZE=4]Trong lòng tôi trào dâng cảm xúc vừa thương, vừa thấy đau lòng. [/SIZE] [SIZE=4]Giá như ngày xưa cô giáo dạy lớp 1 không vì sự ích kỷ cá nhân mà trù dập, thì có lẽ hôm nay cậu ấy đã là một người khác rồi. Cuộc đời cậu ấy đâu có những bi kịch và bế tắc như ngày hôm nay.[/SIZE] [SIZE=4]Mỗi khi dạy cho sinh viên bài “nhân cách người thầy giáo”, t[/SIZE] [SIZE=4]ôi luôn luôn lấy câu nói của nhà giáo dục Nga K.Đ Usinski “Nghề dạy học chính là nghề dùng nhân cách để giáo dục nhân cách” để nhắc nhở và muốn các em hiểu sâu hơn về công việc mà mình đang theo đuổi. Cho các em biết nghề dạy học không đơn thuần như các ngành nghề khác, bởi sản phẩm của người thầy chính là nhân cách của thế hệ trẻ. [/SIZE] [SIZE=4]Theo VNN. [/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
TUYỂN SINH ĐH, CĐ
Giá như cô đừng trù dập em…!
Top