Gánh hàng rong - Lê Như Tâm

  • Thread starter Thread starter Tuyền Nguyễn
  • Ngày gửi Ngày gửi
T

Tuyền Nguyễn

Guest
View attachment 15362

Mẹ đi lướt qua chúng tôi với đôi gánh nặng trĩu, có thể mẹ nhìn thấy, có thể không!...



Thức với gánh hàng rong,
mẹ gánh tuổi xanh trong mắt những đứa con yêu...

Người làng tôi bảo mẹ tôi đẹp lắm, tuổi xuân nhiều trai làng trồng cây si nhưng mẹ tôi chỉ yêu ba tôi. Chúng tôi lớn lên trong ngôi nhà ấm áp tiếng cười, nhưng quá chật vật.

Để có tiền nuôi chúng tôi ăn học, ba tôi phải đi làm xa theo các toán thợ xây, thỉnh thoảng về nhà đưa tiền, rồi lại tất tưởi lau vội giọt nước mắt theo xe cho kịp công trình. Ở nhà chỉ còn lại 5 mẹ con, 3 anh em tôi đã lớn biết đỡ đần mẹ, còn em út khóc nhè hoài à. Mà cũng phải, thời tiết thay đổi nắng mưa thất thường, chúng tôi cũng mệt nhoài nói gì đến đứa út mới 1 tuổi. Khổ nhất là mẹ tôi, nắng cũng như mưa vẫn đôi gánh hàng rong ngược xuôi phố nghèo, chắt chiu từng đồng tiền nuôi chúng tôi khôn lớn. Nhiều đêm về thấy mẹ nhức mỏi đôi chân. Không ai bảo ai chúng tôi mỗi đứa một việc bóp bóp, xoa xoa cho mẹ đỡ đau. Làm thì làm cho mẹ vui vậy thôi, bởi những cơn nhức mỏi đã thành kinh niên hành hạ mẹ, cơn đau từ trong các khớp gối, từ trên các khớp vai xuống đến mạn sườn. Nhiều đêm nghe mẹ khó nhọc trở mình, lại thương vô cùng. Mấy anh em chúng tôi lớn lên trên đôi gánh hàng rong của mẹ, không ai bảo ai cố gắng học thật giỏi, mai này đỡ đần gia đình.

Cứ thế, chúng tôi vào Đại học từ những gánh hàng rong nặng trĩu của mẹ và những đồng tiền đi làm thợ xa của ba. Nhiều tháng ra nhà cầm chút tiền học mà mẹ dành dụm được, thấy mẹ già đi nhiều quá, tóc bạc trắng, tiếng rao cũng đứt đoạn theo gió chiều; đôi chân thiếu nữ ngày nào của mẹ giờ chai sạn, toè ra sau những ngày tháng đi về mưa nắng, lòng không khỏi xốn xang...

Hôm nay, vừa về đến nhà cho kịp tuần sau đóng tiền học phí, đứa bạn thân cũng từ Đà Nẵng ra, chỉ một vài tin nhắn chúng tôi đã có mặt ở quán cà phê ven đường. Đang trò chuyện huyên thuyên, dáng gầy của mẹ trong ngõ hẽm đi ra cùng với tiếng rao quá đổi quen thuộc. Mẹ đi lướt qua chúng tôi với đôi gánh nặng trĩu, có thể mẹ nhìn thấy, có thể không!... Bỗng dưng tôi thấy lòng mình chùng xuống, cà phê vẫn nhỏ từng giọt, nhưng tôi muốn về nhà, muốn làm một việc gì đó để gánh hàng rong của mẹ bớt trĩu nặng.
 
Sửa lần cuối:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top