Tớ là một búp bê bằng vải. Là búp bê chứ không phải thiên thần nên tớ không sống ở một xứ sở thần tiên tuyệt vời như trong câu chuyện cổ tích.
Nơi tớ sống…Gam màu sáng tượng trưng cho hạnh phúc, niềm vui
Gam màu tối tượng trưng cho khổ đau, nỗi buồn
Tớ nghĩ rằng cuộc sống sẽ đẹp biết bao nếu chỉ hiện diện những gam màu tươi sáng, mỗi sáng thức dậy tớ sẽ thấy cuộc sống đẹp hơn qua lăng kính màu hồng. Tớ luôn mong ước cuộc sống lúc nào cũng tươi vui, tràn ngập tiếng cười và tớ sẽ không bao giờ phải khóc, buồn đau hay thất vọng.
oOo
Trong thế giới búp bê vải chúng tớ, mỗi năm bà tiên vải sẽ tặng cho búp bê giỏi nhất trong một công việc nào đó một điều ước. Các búp bê thi nhau tranh tài trong mọi lĩnh vực để giành được phần thưởng của bà tiên vải.
Khi đạt được danh hiệu “búp bê giỏi nhất”, các búp bê thi nhau nói lên mơ ước của mình để bà tiên biến chúng thành hiện thực, nào là giàu có nhất đến nỗi tiền bạc xài phung phí suốt đời không hết, là xinh đẹp nhất với đủ loại quần áo lộng lẫy, trang sức đẹp đeo khắp người để ai cũng phải ngắm nhìn ganh tỵ, là có địa vị cao nhất để các búp bê khác phải cúi đầu sợ hãi phục tùng…
Cũng như mọi búp bê khác, tớ cũng làm việc hết sức để nhận được một điều ước từ bà tiên. Gia đình tớ có truyền thống trồng hoa nên tớ quyết tâm trở thành “búp bê trồng hoa giỏi nhất”. Hằng ngày, tớ phải thức dậy từ rất sớm để chăm sóc cho vườn hoa đủ loại của mình. Dưới ánh nắng ban mai của buổi sớm, vườn hoa đầy sắc màu của tớ đẹp lung linh và ngát hương thơm khiến búp bê nào đi qua cũng phải dừng lại ngắm nhìn và trầm trồ khen ngợi. Tớ tự hào vì thành quả bước đầu, tớ tin chắc mình sẽ thành công.
Gần đến ngày diễn ra cuộc thi búp bê giỏi nhất, trời bỗng mưa giông dữ dội, chỉ sau một đêm gió bão, tớ ra vườn và không thể tin vào mắt mình, những khóm hoa tươi đẹp hôm nào đã bị gió làm bật gốc nằm ngổn ngang khắp vườn, cánh hoa bị dập nát trên những chiếc lá héo úa. Mọi thành quả mà tớ đã bỏ bao nhiêu công sức mới có được phút chốc tan biến, tớ hụt hẫng, thất vọng vô cùng, tớ nghĩ cuộc đời thật bất công.
Trong đầu tớ lóe lên ý nghĩ: “Ước gì gam màu tối tăm sẽ hoàn toàn biến mất, cuộc sống chỉ toàn hạnh phúc, mọi việc lớn nhỏ đều diễn ra như ý mình, cuộc sống chỉ ngập tràn gam màu tươi sáng mà thôi”
Một lần nữa, tớ quyết tâm làm lại từ đầu để điều ước đó có cơ hội trở thành hiện thực. Lần này, tớ đã làm được, tớ trở thành “búp bê trồng hoa giỏi nhất”. Chỉ đợi bà tiên hỏi tớ không ngập ngừng nói ngay mơ ước của mình.
Bà tiên vải suy nghĩ hồi lâu rồi ôn tồn nói:
“Nếu khổ đau, nỗi buồn không còn nhưng mọi thứ xung quanh mang gam màu tối cũng đều biến mất, cháu có đồng ý không?”
“Dạ có”, tớ trả lời ngay.
oOo
Trong phút chốc, tớ thấy lưng mình mọc lên một đôi cánh, vậy là tớ biết bay ư?, tớ vô cùng bất ngờ và định cám ơn bà tiên vải thì bà cũng biến đi trong khoảng không phía trên. Tớ nhìn xuống dưới chân, “Ôi, mặt đất đâu rồi?”, tớ đang bay lơ lửng, mọi thứ xung quanh tớ, từ những ngôi nhà đến tất cả vật dụng bay cũng đang lơ lửng không trọng lượng trong không trung.
Tớ đã hiểu được phần nào, vì đất màu nâu đen, là gam màu tối nên đất biến mất đầu tiên. Tớ bay xung quanh để tìm một ít trái cây rồi bay vào nhà nằm. Tớ mong trời tối để ngủ một giấc thật ngon nhưng ông mặt trời cứ sáng hoài, ông mải miết rong chơi từ Đông sang Tây rồi bay vòng ngược lại, ông chả buồn đi ngủ để nhường chỗ cho bóng đêm như ngày thường nữa.
Ánh sáng mặt trời làm cây cối héo rũ, xác xơ, chúng chết đi nhanh chóng vì thiếu chất dinh dưỡng từ đất. Các động vật ăn cỏ vì thế cũng không còn kéo theo là vô số động vật ăn thịt. Tất cả búp bê vải bị ánh nắng chói chang làm cho khô đi, bạc màu, chúng tớ vừa đói, vừa mệt vì thiếu ngủ…
Quá sợ hãi, tớ vừa khóc vừa gọi bà tiên vải, bà tiên hiện ra, vẫn với một nụ cười hiền từ: “Cháu thay đổi quyết định rồi phải không?”
“Bà ơi, cháu không thể sống nếu thiếu đất và bóng đêm thưa bà, cháu xin bà cho mọi thứ trở lại như cũ ạ!”
“Nghĩa là vẫn tồn tại gam màu tối, cuộc sống sẽ lại có những nỗi buồn, khổ đau…”
“Vâng, cháu đã hiểu rồi, vì tất cả chính là những phần tất yếu để tạo nên cuộc sống”
oOo
Bà tiên xoa đầu tớ, mỉm cười rồi biến mất. Mọi thứ lại trở về như cũ giống như một giấc mơ vậy. Ông mặt trời lúc này đã nấp sau ngọn núi phía Tây rồi nhanh chóng mất hút, bóng tối bao phủ khắp nơi, mặt trăng to tròn tỏa ánh sáng dịu nhẹ, trên bầu trời lấp lánh những vì sao, cuộc sống yên bình và mát lạnh. Tớ lại trở về ngôi nhà thân thuộc có khung cửa sổ hướng ra vườn hoa thơm ngát. Tớ không buồn vì đã mất đi một điều ước, tớ hạnh phúc vì đã học được một bài học lớn:
“Rằng sắc màu tựa như những cung bậc của cuộc sống, gam màu sáng xen lẫn gam màu tối để tạo nên thế giới tuyệt vời này thì niềm vui vẫn luôn xen lẫn với nỗi buồn để ta biết yêu thêm cuộc sống, quý hơn hạnh phúc mà ta đang có”.
Bupbekiwi