[FONT="] Tôi là một người ở tận thủ đô Hà Nội nhưng sống ở thành phố HCM vì bố tôi ép phải theo nghề truyền thống gia đình là làm thợ bạc,nhưng tôi không đồng ý .tôi muốn trở thành một nhà giáo. Tôi cãi lời bố mẹ,bố tôi giận không nhìn mặt con ,mẹ tôi chỉ suốt ngày khuyên tôi sao dại thế con ,mày làm cái nghề đó cực khổ lắm mày biết không? Nhưng co thế nào tôi cũng không nghe .Tôi bỏ nhà vào Nam học đại học làm mẹ tôi phiền lòng nhưng thời gian trôi qua mọi thứ đã được xóa tan ,bố mẹ tôi không còn chê cái nghề tôi chọn nữa . Tôi vẫn quyết định sống trong nam vì tôi chẳng muốn phụ thuộc vào gia đình ,tôi nghĩ mình đã lớn .
Sau những tháng năm đèn sách đại học , cũng đến lúc tốt nghiệp, tôi cầm trên tay cái bằng tốt nhiệp loại U. Không như mọi đứa bạn khác cố tìm 1 trường danh tiếng để dạy tôi tìm về 1 ngôi trường cấp ba bình thường và lập tức tôi được nhận ngay. Chiều hôm đó tôi dạo khắp nơi để tìm cho mình 1 căn nhà nhà nhỏ để trọ, miễn sao là gần trường . thế là cuối cùng với ít tiền bố mẹ gửi từ hà nội vào tôi mua được 1 căn nhà không xa trường lắm ,tôi thích nơi đây vì nó có vườn cây,nó yên tĩnh không ồn ào hay náo nhiệt lại còn gần đồng cỏ. năm đầu tiên tôi đã được làm chủ nhiệm .....Lớp tôi dạy có 1 ánh mắt làm tôi không thể nào quên được, đó là ánh mắt của em ,cô bé hàng xóm nhà tôi. Lần đầu tiên tôi gặp em là cái lúc tôi đang đi tìm trường chính em đã chỉ tôi ,cái ấn tượng em để lại trong tôi là 1 cô bé có mài tóc thật dài, đen và đôi mắt to tròn khi nhìn ,đặc biệt em thật xinh đẹp. đó là hình ảnh của em trong tôi ,tôi không thể nào quên được . Trong lớp mõi lúc giảng bài, em lại nhìn tôi 1 cách chăm chú ,học tập thì say sưa. Nhưng tôi không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt em vì …..kết thúc năm học đầu tiên, em là học sinh giỏi nhì khối sau 1 học sinh nam khác.
Hè đến tôi, tôi cũng buồn tôi buồn vì tôi không thể thấy em nhiều hơn ,chỉ cần thấy em vui là tôi đã vui lắm rồi .em là con một nhà giàu có trong vùng ,gia đình em chỉ còn mình em vì người anh đã du học doctor bên pháp ,nên em càng bị gia đình quản lí chặc hơn . Mùa hè năm đó ,tôi về thăm bố mẹ sau đó lại trở vào khi mùa tựu trường đã đến . Những tháng ngày qua không ngày nào tôi không nhớ về em nhưng không lần nào tôi dám mở lời hay viết thư vì em vẫn còn đi học ,tôi không muốn mình làm phá hỏng tâm hồn còn trong sáng của em . Năm kế đến tôi vẫn tiếp tục chủ nhiệm em . Và vẫn như mọi khi tôi thường chỉ lén nhìn em ,tôi lại đi về thật xa sau em. Nhớ có lần trời mưa,nhà em chưa đón ,em chỉ có cái nón lá đi bộ về nhà , tôi thì có tấm áo mưa . Nhưng tôi không dám gọi em đi cùng vì tôi là giáo viên của em ,em có lẽ cũng ngại nên cũng không dám gọi tôi chở về . Nhưng mưa thế này, nhìn em đi dưới mưa tôi không chịu được ,thế là tôi quay xe lại ,em đã đồng ý cho tôi chở về . Hôm đó tôi đã vui rất nhiều, cả đêm tôi không ngủ được vì tôi đã được chở em ….Khoảng tháng 3 của năm học, tôi được thầy hiệu trưởng gọi lên lấy danh sách học sinh lớp mình được đi học sinh giỏi toán ,tôi vui mừng vì trong đó có em. Lúc tôi về định sang báo cho em nhưng chưa tới nhà còn đằng xa tôi đã thấy bóng ai đó trước cửa nhà mình. là em ,em chào tôi và tôi mở cửa nhà cho em vào. Em đưa cho tôi cái danh sách các bạn học sinh thi văn nghệ cho lớp nhưng không thấy tôi ở trường nên dành đến nhà đưa vì hôm sau tôi không có tiết . tôi báo cho em tin vui rằng em đã được chọn đi thi,em vui mừng nhảy cẩn lên. Tôi cũng vui lắm nhưng vì trước mặt em tôi luôn là 1 giáo viến giáo viên thì phải đứng đắn nên tôi chỉ miêm cười . Thế là gia đình em sang nhờ tôi dạy thêm toán cho em ,tôi không suy nghỉ đồng ý ngay ,thế là chiều chiều tôi lại sang kèm toán cho em, em rất chăm học mà không biết rằng tôi đang nhìn em chăm chú .1 tháng sau ,ngày đi thi cũng đến ,tôi hứa sẽ tặng em một món quà nếu em thi tốt . Nhưng kết quả không mong muốn em chẳng được giải nào, em khóc rất nhiều và em còn bỏ học. Nhưng chiều đó tôi đã sang nhà em tôi xin gia đình cần em tí việc lớp ,tôi đã chở em ra đồng cỏ gần con kênh tôi đã đánh đàn cho em nghe đó là món quà của tôi dành cho em dù thế nào em cũng sẽ được nhận ,nhưng tôi chỉ thấy em khóc ,tôi đã an ủi em thật nhiều... em ngã vào lòng tôi khóc nức nở ….. Thời gian là liều thuốc quí giá nhất em cũng lại vui tươi và hồn nhiên như ngày nào .tôi lại tiếp tục yêu em đơn phương…..
Hè năm cuối cấp, bây giờ em đã lớn hơn nhiều em lại càng đẹp xinh hơn ngày trước. Em sắp phải ra trường ,hôm chia tay tôi nhìn cả lớp lần cuối, tôi chúc các em sẽ thành công, sẽ luôn tự tin cho con đừơng mình đã chọn …Tôi đi ngay vì tôi nhìn thấy những đôi mắt ướt đẫm ,vì tôi buồn khi không còn được dạy những học sinh của mình hay vì tôi sợ nhìn em khóc và nhìn em bước đi xa mình…..Từ bên ngoài tôi nghe tiếng của em khóc ,tôi không dám lại gần để an ủi từ phía sau tôi chỉ biết nói thầm mong em đừng buồn … Hôm đó em cầm quyển nhật kí đưa tôi viết lưu bút vì tôi là giáo viên chủ nhiệm em . Tôi chẳng biết viết gì vì trong trái tim tôi chỉ biết nói rằng em đừng đi, thế là tôi chỉ viết :"chúc em thành công và hạnh phúc" . Khi em bước đi tim tôi như có ai bóp thắt vào,tôi không khóc như lòng tôi đau . Suốt mấy năm qua tôi luôn muốn nói một câu rằng tôi :”Tôi yêu em “.tôi yêu em ,không biết trong em tôi là ai ?" tôi chỉ là 1 người giáo viên như bao như giáo viên khác hay tôi là 1 người đặc biệt với …em có biết rằng tôi yêu em nhiều thật nhiều đã suốt 3 năm nay.
Ngày em đậu đại học y ,em cũng đến báo tin cho tôi. Tôi vui mừng vì lại được nhìn thấy em, tôi quên mất tôi là ai , tôi chỉ biết ôm lấy em và tôi đã dũng cảm nói với em rằng:" tôi yêu em". Thật bất ngờ … trong mắt em long lanh nước mắt và em nói rằng :" em cũng thế ". Suốt chiều hôm đó tôi nói hết cho em nghe nỗi lòng của mình , và em nói rằng em cũng yêu tôi từ cái lần đầu gặp mặt nhưng em không dám nói . ..tôi vui mừng vì em cũng yêu tôi ,tôi thích mọi thứ ,tôi yêu đời và tôi còn làm thơ tặng em những ngày em còn đại học ,chúng tôi viết thư cho nhau cứ 2 ngày 1 bức ,có khi tôi bận dạy quên viết thư thế là em giận ,tôi phải đón xe lên tận nơi xin lỗi .Càng xa em tôi càng yêu em nhiều hơn . Năm em tốt nghiệp tôi đã nói với bố mẹ tôi từ ngoài bắc vào tận trong nam để hỏi cưới em , gia đình em e ngại vì gia đình tôi tận ngoài bắc ,sợ lễ nghi ,sợ em sẽ chẳng được sung sướng khi lấy tôi nhưng em đã đồng ý ,em nói rằng tôi sẽ che chở cho cô ấy bố mẹ đừng lo,thế rồi vì thương con họ cũng đống ý . Cả hai chúng tôi mong ngày em tốt nghiệp vì sau đó chúng tôi sẽ được cưới nhau…
Thế rồi ngày đó cũng tới ngày chúng tôi chờ đợi từ lâu. Hôm nay em làm lễ tốt nghiệp của em ,2 tháng nữa là chúng tôi cưới nhau. Sau khi làm lễ tốt nghiệp em và tôi đã chuẩn bị đồ đạc để về nhưng trước khi về em nói em muốn xem áo dài cưới ờ tiệm nhà nhỏ bạn ,tôi đồng ý . tôi vui mừng ,tôi hạnh phúc vì tôi lại bên em và vì em cũng yêu tôi. tôi chở em và rồi …. Tôi chỉ mãi nói chuyện . chúng tôi bị tai nạn giao thông … và rồi sau đó 1 tuần tôi tỉnh dậy tôi tìm em nhưng không thấy , mẹ tôi bảo em không sao em đã về nhà đang đợi tôi. tôi nhẹ nhỏm vì em không sao. Tôi cố gắn khỏe thật nhanh để còn về vì tôi nhớ em .nhưng những ngày tôi nằm viện tôi không thấy em đâu ,mẹ tôi luôn bảo em đang ở nhà nhưng sao em không viết thư cho tôi, có lẽ em còn mệt …1 tháng sau tôi được xuất viện ,ngày cưới gần kề, tôi nôn nao ,tôi lo lắng ,tôi nhớ em nhiều .Nhưng sao không nghe mẹ nói gì chuyện cười hỏi… về tận quê tìm tới nhà em ,nhưng sao tôi không thấy em đâu ,tôi đến nhà em nhưng mẹ tôi không cho đi nhưng tôi vẫn đi ,vừa vào nhà em tôi đã không thể tin được khi bố em đánh đuổi tôi ra , mẹ em chỉ khóc và luôn miệng:”tại cậu.cậu đi đi đi,cậu đi ra khỏi nhà tôi…” tôi chợt nghỉ em xảy ra chuyện gì ,vừa vào trong tôi đã thấy ảnh em trên bàn thờ …tôi đau lắm .Tôi không còn biết gì … em đã mất trước khi đưa vào bệnh viện . Trước mộ em cỏ đã xanh , gương mặt em vẫn cười , trời mưa không to nhưng đủ để làm tôi lạnh đến thấu xương.. cầm trên tay chiếc nhẫn ,tôi đưa em xem “ em à hôm nay là ngày mình cưới đó .”…[/FONT]
Sau những tháng năm đèn sách đại học , cũng đến lúc tốt nghiệp, tôi cầm trên tay cái bằng tốt nhiệp loại U. Không như mọi đứa bạn khác cố tìm 1 trường danh tiếng để dạy tôi tìm về 1 ngôi trường cấp ba bình thường và lập tức tôi được nhận ngay. Chiều hôm đó tôi dạo khắp nơi để tìm cho mình 1 căn nhà nhà nhỏ để trọ, miễn sao là gần trường . thế là cuối cùng với ít tiền bố mẹ gửi từ hà nội vào tôi mua được 1 căn nhà không xa trường lắm ,tôi thích nơi đây vì nó có vườn cây,nó yên tĩnh không ồn ào hay náo nhiệt lại còn gần đồng cỏ. năm đầu tiên tôi đã được làm chủ nhiệm .....Lớp tôi dạy có 1 ánh mắt làm tôi không thể nào quên được, đó là ánh mắt của em ,cô bé hàng xóm nhà tôi. Lần đầu tiên tôi gặp em là cái lúc tôi đang đi tìm trường chính em đã chỉ tôi ,cái ấn tượng em để lại trong tôi là 1 cô bé có mài tóc thật dài, đen và đôi mắt to tròn khi nhìn ,đặc biệt em thật xinh đẹp. đó là hình ảnh của em trong tôi ,tôi không thể nào quên được . Trong lớp mõi lúc giảng bài, em lại nhìn tôi 1 cách chăm chú ,học tập thì say sưa. Nhưng tôi không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt em vì …..kết thúc năm học đầu tiên, em là học sinh giỏi nhì khối sau 1 học sinh nam khác.
Hè đến tôi, tôi cũng buồn tôi buồn vì tôi không thể thấy em nhiều hơn ,chỉ cần thấy em vui là tôi đã vui lắm rồi .em là con một nhà giàu có trong vùng ,gia đình em chỉ còn mình em vì người anh đã du học doctor bên pháp ,nên em càng bị gia đình quản lí chặc hơn . Mùa hè năm đó ,tôi về thăm bố mẹ sau đó lại trở vào khi mùa tựu trường đã đến . Những tháng ngày qua không ngày nào tôi không nhớ về em nhưng không lần nào tôi dám mở lời hay viết thư vì em vẫn còn đi học ,tôi không muốn mình làm phá hỏng tâm hồn còn trong sáng của em . Năm kế đến tôi vẫn tiếp tục chủ nhiệm em . Và vẫn như mọi khi tôi thường chỉ lén nhìn em ,tôi lại đi về thật xa sau em. Nhớ có lần trời mưa,nhà em chưa đón ,em chỉ có cái nón lá đi bộ về nhà , tôi thì có tấm áo mưa . Nhưng tôi không dám gọi em đi cùng vì tôi là giáo viên của em ,em có lẽ cũng ngại nên cũng không dám gọi tôi chở về . Nhưng mưa thế này, nhìn em đi dưới mưa tôi không chịu được ,thế là tôi quay xe lại ,em đã đồng ý cho tôi chở về . Hôm đó tôi đã vui rất nhiều, cả đêm tôi không ngủ được vì tôi đã được chở em ….Khoảng tháng 3 của năm học, tôi được thầy hiệu trưởng gọi lên lấy danh sách học sinh lớp mình được đi học sinh giỏi toán ,tôi vui mừng vì trong đó có em. Lúc tôi về định sang báo cho em nhưng chưa tới nhà còn đằng xa tôi đã thấy bóng ai đó trước cửa nhà mình. là em ,em chào tôi và tôi mở cửa nhà cho em vào. Em đưa cho tôi cái danh sách các bạn học sinh thi văn nghệ cho lớp nhưng không thấy tôi ở trường nên dành đến nhà đưa vì hôm sau tôi không có tiết . tôi báo cho em tin vui rằng em đã được chọn đi thi,em vui mừng nhảy cẩn lên. Tôi cũng vui lắm nhưng vì trước mặt em tôi luôn là 1 giáo viến giáo viên thì phải đứng đắn nên tôi chỉ miêm cười . Thế là gia đình em sang nhờ tôi dạy thêm toán cho em ,tôi không suy nghỉ đồng ý ngay ,thế là chiều chiều tôi lại sang kèm toán cho em, em rất chăm học mà không biết rằng tôi đang nhìn em chăm chú .1 tháng sau ,ngày đi thi cũng đến ,tôi hứa sẽ tặng em một món quà nếu em thi tốt . Nhưng kết quả không mong muốn em chẳng được giải nào, em khóc rất nhiều và em còn bỏ học. Nhưng chiều đó tôi đã sang nhà em tôi xin gia đình cần em tí việc lớp ,tôi đã chở em ra đồng cỏ gần con kênh tôi đã đánh đàn cho em nghe đó là món quà của tôi dành cho em dù thế nào em cũng sẽ được nhận ,nhưng tôi chỉ thấy em khóc ,tôi đã an ủi em thật nhiều... em ngã vào lòng tôi khóc nức nở ….. Thời gian là liều thuốc quí giá nhất em cũng lại vui tươi và hồn nhiên như ngày nào .tôi lại tiếp tục yêu em đơn phương…..
Hè năm cuối cấp, bây giờ em đã lớn hơn nhiều em lại càng đẹp xinh hơn ngày trước. Em sắp phải ra trường ,hôm chia tay tôi nhìn cả lớp lần cuối, tôi chúc các em sẽ thành công, sẽ luôn tự tin cho con đừơng mình đã chọn …Tôi đi ngay vì tôi nhìn thấy những đôi mắt ướt đẫm ,vì tôi buồn khi không còn được dạy những học sinh của mình hay vì tôi sợ nhìn em khóc và nhìn em bước đi xa mình…..Từ bên ngoài tôi nghe tiếng của em khóc ,tôi không dám lại gần để an ủi từ phía sau tôi chỉ biết nói thầm mong em đừng buồn … Hôm đó em cầm quyển nhật kí đưa tôi viết lưu bút vì tôi là giáo viên chủ nhiệm em . Tôi chẳng biết viết gì vì trong trái tim tôi chỉ biết nói rằng em đừng đi, thế là tôi chỉ viết :"chúc em thành công và hạnh phúc" . Khi em bước đi tim tôi như có ai bóp thắt vào,tôi không khóc như lòng tôi đau . Suốt mấy năm qua tôi luôn muốn nói một câu rằng tôi :”Tôi yêu em “.tôi yêu em ,không biết trong em tôi là ai ?" tôi chỉ là 1 người giáo viên như bao như giáo viên khác hay tôi là 1 người đặc biệt với …em có biết rằng tôi yêu em nhiều thật nhiều đã suốt 3 năm nay.
Ngày em đậu đại học y ,em cũng đến báo tin cho tôi. Tôi vui mừng vì lại được nhìn thấy em, tôi quên mất tôi là ai , tôi chỉ biết ôm lấy em và tôi đã dũng cảm nói với em rằng:" tôi yêu em". Thật bất ngờ … trong mắt em long lanh nước mắt và em nói rằng :" em cũng thế ". Suốt chiều hôm đó tôi nói hết cho em nghe nỗi lòng của mình , và em nói rằng em cũng yêu tôi từ cái lần đầu gặp mặt nhưng em không dám nói . ..tôi vui mừng vì em cũng yêu tôi ,tôi thích mọi thứ ,tôi yêu đời và tôi còn làm thơ tặng em những ngày em còn đại học ,chúng tôi viết thư cho nhau cứ 2 ngày 1 bức ,có khi tôi bận dạy quên viết thư thế là em giận ,tôi phải đón xe lên tận nơi xin lỗi .Càng xa em tôi càng yêu em nhiều hơn . Năm em tốt nghiệp tôi đã nói với bố mẹ tôi từ ngoài bắc vào tận trong nam để hỏi cưới em , gia đình em e ngại vì gia đình tôi tận ngoài bắc ,sợ lễ nghi ,sợ em sẽ chẳng được sung sướng khi lấy tôi nhưng em đã đồng ý ,em nói rằng tôi sẽ che chở cho cô ấy bố mẹ đừng lo,thế rồi vì thương con họ cũng đống ý . Cả hai chúng tôi mong ngày em tốt nghiệp vì sau đó chúng tôi sẽ được cưới nhau…
Thế rồi ngày đó cũng tới ngày chúng tôi chờ đợi từ lâu. Hôm nay em làm lễ tốt nghiệp của em ,2 tháng nữa là chúng tôi cưới nhau. Sau khi làm lễ tốt nghiệp em và tôi đã chuẩn bị đồ đạc để về nhưng trước khi về em nói em muốn xem áo dài cưới ờ tiệm nhà nhỏ bạn ,tôi đồng ý . tôi vui mừng ,tôi hạnh phúc vì tôi lại bên em và vì em cũng yêu tôi. tôi chở em và rồi …. Tôi chỉ mãi nói chuyện . chúng tôi bị tai nạn giao thông … và rồi sau đó 1 tuần tôi tỉnh dậy tôi tìm em nhưng không thấy , mẹ tôi bảo em không sao em đã về nhà đang đợi tôi. tôi nhẹ nhỏm vì em không sao. Tôi cố gắn khỏe thật nhanh để còn về vì tôi nhớ em .nhưng những ngày tôi nằm viện tôi không thấy em đâu ,mẹ tôi luôn bảo em đang ở nhà nhưng sao em không viết thư cho tôi, có lẽ em còn mệt …1 tháng sau tôi được xuất viện ,ngày cưới gần kề, tôi nôn nao ,tôi lo lắng ,tôi nhớ em nhiều .Nhưng sao không nghe mẹ nói gì chuyện cười hỏi… về tận quê tìm tới nhà em ,nhưng sao tôi không thấy em đâu ,tôi đến nhà em nhưng mẹ tôi không cho đi nhưng tôi vẫn đi ,vừa vào nhà em tôi đã không thể tin được khi bố em đánh đuổi tôi ra , mẹ em chỉ khóc và luôn miệng:”tại cậu.cậu đi đi đi,cậu đi ra khỏi nhà tôi…” tôi chợt nghỉ em xảy ra chuyện gì ,vừa vào trong tôi đã thấy ảnh em trên bàn thờ …tôi đau lắm .Tôi không còn biết gì … em đã mất trước khi đưa vào bệnh viện . Trước mộ em cỏ đã xanh , gương mặt em vẫn cười , trời mưa không to nhưng đủ để làm tôi lạnh đến thấu xương.. cầm trên tay chiếc nhẫn ,tôi đưa em xem “ em à hôm nay là ngày mình cưới đó .”…[/FONT]
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: