From : chin_milk_19@yahoo.com
Em đau anh không biết! Lúc em hoang mang, em hoảng loạn, lúc tim em muốn vỡ tan...lúc em muốn "run away", lúc em cần 1 bờ vai để nức nở, em mong chờ 1 cuộc điện thoại để vỡ òa...anh
không hay!
Tim em đau lém! em chết đi mấy lần trong những giấc mơ!!! Em sợ hãi khi tỉnh dậy...em vẫn sống như thế....và mọi chuyện không thể thay đổi. Em bỏ học mấy ngày liền, đi đâu đó cho thanh thản, cho em bình tĩnh lại. Lên bất cứ bus nào mà em gặp. Kệ cho nó đến bất cứ đâu, kết quả là cuối ngày em trở lại nơi xuất phát.
...hãy để...riêng mình em đau thôi! Để tim em biết: "không có cái gì thuộc về nó, là ảo ảnh thôi...". Để riêng em biết:"chỉ riêng ta yêu thương thôi, tất cả là giả dối".
...Em nói : "ta chia tay" là để riêng mình em hay...để em dặn lòng: "thôi!...đừng nhớ nữa!".
Em phải ra đi để tim em không phải đau thêm 1 lần nữa. Lí do chỉ mình em biết! Em không cho anh hay! Em sợ câu "answer ".
Cuối cùng thì có lẽ anh cũng biết! Anh bình thản khiến em giật mình, đờ đẫn: "em quyết định ra sao em cứ thực hiện, còn quyết định của anh như thế nào do anh thực hiện"...
Em đau, em lại khóc! Em ghét cái bản thân mình, lúc nào cũng chỉ bít khóc. Khóc cả đêm để sáng nay tỉnh dậy mắt sưng vù, để trưa nay lại thi trượt thể dục, để chiều nay hì hục giặt chăn. Em ghét cái trái tim mình...sao nó chỉ bít đau! để em khổ sở!
Anh đi rồi! Là em đã đẩy anh đi! Em học cách tập quên! Em ko muốn làm tổn thương "cái kí ức bên anh trọn vẹn". Vì em yêu thương...em lí tưởng nó quá. Vì em chỉ bít những cảm xúc thật. Em không chịu tin: "chẳng có cái gì là perfect cả"! Em còn quá trẻ con để ko biết yêu anh! Để hiểu anh, để giữ anh bên cạnh.
........hãy cứ để như thế đi!...hãy để...chỉ riêng mình em đau! ......
send to: 1 người chưa từng ghé qua blog!
Đây là những dong` blog em viết cho người ấy! Bọn em yêu nhau. Em đang là sv năm 2 của 1 trương điểm, anh i' làm cho 1 tập đoàn lớn ở Việt Nam. Anh í là con trai tỉnh lẻ, hơn em 8 tuổi nhưng phong độ và đầy triển vọng trong sự nghiệp. Bọn em quen nhau trong 1 diễn đàn. Có đồng quan điểm sống, có những sở thich khá giống nhau, cùng nhau say mê thảo luận về 1 topic....rùi hiểu nhau, chia sẻ mọi chuyện cho nhau. 1 ngày thấy tình cảm trong lòng đủ lớn. Và cùng một thời điểm: anh í ngỏ lời muốn gặp mặt em, em gật đầu đồng i'. Rồi bọn em yêu nhau!!! Trong sáng, chân thành. Rùi người ấy nhận dự án trong miền trung! Bọn em phải xa nhau. 1 phút xiêu lòng em đã dâng hiến cho người ta trọn vẹn.
Em có lo sợ, có hoang mang và trách cứ bản thân mình sao quá dễ dãi...nhưng thực sự em tin vào tình yêu của mình và anh nên không hối hận. Xa nhau thêm nhớ và yêu anh nhiều hơn. Anh bận rộn vs công việc nên đôi khi không đủ thời gian trò chuyện cùng em khiến em gian rỗi. Rùi tình yêu, cảm xúc yêu thương mỗi lần gặp lại nhau lại làm em quên hết. Bọn em gặp lại nhau, cảm xúc và những nhớ thương, không giữ nổi lòng mình, bọn em lại sex...như là đỉnh cao của tình yêu chứ không phải dục vọng thấp hèn. Em là đứa thông minh nhanh nhẹn nhưng quen được sống trong yêu thương và chưa va cham nhiều trong xã hội. gần cuối năm thứ 2, bạn bè em phần lớn đi parttime để thêm tiền tiêu vặt, mua sắm và giúp đỡ bố mẹ. Gia đình em ko giàu có nhưng cũng đủ điều kiện để nuôi em ăn học. Bố mẹ và cả anh ấy đều biết em còn quá non nớt và kinh nghiệm để đi làm thêm, sợ em bị người ta gạt, sợ mất tập trung trong học tập.
Tuổi trẻ tò mò, em ko nghe lời khuyên...nghĩ mọi chuyện chỉ là bình thường, đơn giản. Em tìm trên mạng : có người muốn tìm gia sư tiếng anh dạy giao tiếp. thấy mức lương và điều kiện phù hợp em đồng í nhận lớp. Học trò là một thanh niên nam chừng 25 tuổi, nghe làm về IT . lịch học là vào ban ngày, học ở một quán cafe. Nhìn qua là thấy cũng là có trí thức và hiểu biết. buổi học thứ 3 hắn rủ em đi xem phim, rùi bảo dẫn đi chơi vs khách nước ngoài để học giao tiếp. Em lưỡng lự nhưng rồi đồng í. Học hành căng thẳng, người yêu thì lâu không về, ít liên lạc làm em chạnh lòng, giận rỗi. Cú nghĩ thôi ta đi chơi cho vui vẻ. Sau đó em bị gã đó "đi thuốc" (em đoán đó là một lọa ma tuy' hay kích thich) khiến em ko làm chủ được bản thân rùi cưỡng hiếp em!f
Những ngày sau đó em hoang mang hoảng loạn, lo lắng đến phát ốm. Em chán chường, muốn bỏ chạy, muốn kết thúc. Qua những hoảng loạn đấy lại đến những nỗi lo về nguy cơ bệnh tật có thể bị lây nhiễm. Em gần như chết đi sống lại. Sống như không sống, học hành bỏ bê, mất tập trung!!! Và hơn cả là sự mặc cảm khi phải đối mặt vs người ấy. Em chủ đông chia tay qua điện thoại, em ko nói rõ lí do, người ta cũng không nhận thấy nỗi sợ hãi trong em!!! Không ở bên em lúc em càn một bờ vai!!! Em thất vọng. Em đau dớn!!! Bàng hoàng!!! tình yêu tình yêu trong em quá lớn, để khi cố quên em đau đớn! Em không thể đứng dậy nổi. Em thương bố mẹ em!! Em thấy mình có lỗi, Em sợ mình trượt ngã rùi thành 1teen hư hỏng. H em phải làm gì? Chuyện tình yêu, chuyện học hành, với bố mẹ...rồi sức khỏe của em!!! em khổ tâm lắm! mong mọi người hãy giúp đỡ & cho em nhưng lời khuyên hợp lí
Em đau anh không biết! Lúc em hoang mang, em hoảng loạn, lúc tim em muốn vỡ tan...lúc em muốn "run away", lúc em cần 1 bờ vai để nức nở, em mong chờ 1 cuộc điện thoại để vỡ òa...anh
không hay!
Tim em đau lém! em chết đi mấy lần trong những giấc mơ!!! Em sợ hãi khi tỉnh dậy...em vẫn sống như thế....và mọi chuyện không thể thay đổi. Em bỏ học mấy ngày liền, đi đâu đó cho thanh thản, cho em bình tĩnh lại. Lên bất cứ bus nào mà em gặp. Kệ cho nó đến bất cứ đâu, kết quả là cuối ngày em trở lại nơi xuất phát.
...hãy để...riêng mình em đau thôi! Để tim em biết: "không có cái gì thuộc về nó, là ảo ảnh thôi...". Để riêng em biết:"chỉ riêng ta yêu thương thôi, tất cả là giả dối".
...Em nói : "ta chia tay" là để riêng mình em hay...để em dặn lòng: "thôi!...đừng nhớ nữa!".
Em phải ra đi để tim em không phải đau thêm 1 lần nữa. Lí do chỉ mình em biết! Em không cho anh hay! Em sợ câu "answer ".
Cuối cùng thì có lẽ anh cũng biết! Anh bình thản khiến em giật mình, đờ đẫn: "em quyết định ra sao em cứ thực hiện, còn quyết định của anh như thế nào do anh thực hiện"...
Em đau, em lại khóc! Em ghét cái bản thân mình, lúc nào cũng chỉ bít khóc. Khóc cả đêm để sáng nay tỉnh dậy mắt sưng vù, để trưa nay lại thi trượt thể dục, để chiều nay hì hục giặt chăn. Em ghét cái trái tim mình...sao nó chỉ bít đau! để em khổ sở!
Anh đi rồi! Là em đã đẩy anh đi! Em học cách tập quên! Em ko muốn làm tổn thương "cái kí ức bên anh trọn vẹn". Vì em yêu thương...em lí tưởng nó quá. Vì em chỉ bít những cảm xúc thật. Em không chịu tin: "chẳng có cái gì là perfect cả"! Em còn quá trẻ con để ko biết yêu anh! Để hiểu anh, để giữ anh bên cạnh.
........hãy cứ để như thế đi!...hãy để...chỉ riêng mình em đau! ......
send to: 1 người chưa từng ghé qua blog!
Đây là những dong` blog em viết cho người ấy! Bọn em yêu nhau. Em đang là sv năm 2 của 1 trương điểm, anh i' làm cho 1 tập đoàn lớn ở Việt Nam. Anh í là con trai tỉnh lẻ, hơn em 8 tuổi nhưng phong độ và đầy triển vọng trong sự nghiệp. Bọn em quen nhau trong 1 diễn đàn. Có đồng quan điểm sống, có những sở thich khá giống nhau, cùng nhau say mê thảo luận về 1 topic....rùi hiểu nhau, chia sẻ mọi chuyện cho nhau. 1 ngày thấy tình cảm trong lòng đủ lớn. Và cùng một thời điểm: anh í ngỏ lời muốn gặp mặt em, em gật đầu đồng i'. Rồi bọn em yêu nhau!!! Trong sáng, chân thành. Rùi người ấy nhận dự án trong miền trung! Bọn em phải xa nhau. 1 phút xiêu lòng em đã dâng hiến cho người ta trọn vẹn.
Em có lo sợ, có hoang mang và trách cứ bản thân mình sao quá dễ dãi...nhưng thực sự em tin vào tình yêu của mình và anh nên không hối hận. Xa nhau thêm nhớ và yêu anh nhiều hơn. Anh bận rộn vs công việc nên đôi khi không đủ thời gian trò chuyện cùng em khiến em gian rỗi. Rùi tình yêu, cảm xúc yêu thương mỗi lần gặp lại nhau lại làm em quên hết. Bọn em gặp lại nhau, cảm xúc và những nhớ thương, không giữ nổi lòng mình, bọn em lại sex...như là đỉnh cao của tình yêu chứ không phải dục vọng thấp hèn. Em là đứa thông minh nhanh nhẹn nhưng quen được sống trong yêu thương và chưa va cham nhiều trong xã hội. gần cuối năm thứ 2, bạn bè em phần lớn đi parttime để thêm tiền tiêu vặt, mua sắm và giúp đỡ bố mẹ. Gia đình em ko giàu có nhưng cũng đủ điều kiện để nuôi em ăn học. Bố mẹ và cả anh ấy đều biết em còn quá non nớt và kinh nghiệm để đi làm thêm, sợ em bị người ta gạt, sợ mất tập trung trong học tập.
Tuổi trẻ tò mò, em ko nghe lời khuyên...nghĩ mọi chuyện chỉ là bình thường, đơn giản. Em tìm trên mạng : có người muốn tìm gia sư tiếng anh dạy giao tiếp. thấy mức lương và điều kiện phù hợp em đồng í nhận lớp. Học trò là một thanh niên nam chừng 25 tuổi, nghe làm về IT . lịch học là vào ban ngày, học ở một quán cafe. Nhìn qua là thấy cũng là có trí thức và hiểu biết. buổi học thứ 3 hắn rủ em đi xem phim, rùi bảo dẫn đi chơi vs khách nước ngoài để học giao tiếp. Em lưỡng lự nhưng rồi đồng í. Học hành căng thẳng, người yêu thì lâu không về, ít liên lạc làm em chạnh lòng, giận rỗi. Cú nghĩ thôi ta đi chơi cho vui vẻ. Sau đó em bị gã đó "đi thuốc" (em đoán đó là một lọa ma tuy' hay kích thich) khiến em ko làm chủ được bản thân rùi cưỡng hiếp em!f
Những ngày sau đó em hoang mang hoảng loạn, lo lắng đến phát ốm. Em chán chường, muốn bỏ chạy, muốn kết thúc. Qua những hoảng loạn đấy lại đến những nỗi lo về nguy cơ bệnh tật có thể bị lây nhiễm. Em gần như chết đi sống lại. Sống như không sống, học hành bỏ bê, mất tập trung!!! Và hơn cả là sự mặc cảm khi phải đối mặt vs người ấy. Em chủ đông chia tay qua điện thoại, em ko nói rõ lí do, người ta cũng không nhận thấy nỗi sợ hãi trong em!!! Không ở bên em lúc em càn một bờ vai!!! Em thất vọng. Em đau dớn!!! Bàng hoàng!!! tình yêu tình yêu trong em quá lớn, để khi cố quên em đau đớn! Em không thể đứng dậy nổi. Em thương bố mẹ em!! Em thấy mình có lỗi, Em sợ mình trượt ngã rùi thành 1teen hư hỏng. H em phải làm gì? Chuyện tình yêu, chuyện học hành, với bố mẹ...rồi sức khỏe của em!!! em khổ tâm lắm! mong mọi người hãy giúp đỡ & cho em nhưng lời khuyên hợp lí