Em hãy đóng vai Mã Giám Sinh kể lại việc mua Kiều, có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm.
BÀI LÀM
Ta là Mã Giám Sinh, chồng của Tú Bà. Năm nay ta hơn 40 tuổi. Gia đình ta sống bằng nghề kinh doanh gái lầu xanh. Mụ vợ ta sai ta đi lùng mua con gái đẹp về để tiếp khách làng chơi, buôn bán kiếm lời. Ta từng thực hiện nhiều vụ mua bán, nhưng chưa có vụ nào để lại trong ta nhiều ấn tượng như vụ mua bán Vương Thuý Kiều.
Được mụ mối dẫn dắt, ta tìm đến nhà Thuý Kiều với tư cách một người giàu đi hỏi vợ lẽ. Để cho bọn họ tin, ta ăn mặc theo kiểu một giám sinh, đầu tóc bóng nhoáng, mày râu nhẵn nhụi, theo sau ta là một lũ đầy tớ. Vào đến nhà, không cần đợi mời mọc, ta ngồi tót lên ghế trên để chứng tỏ vị thế của mình.
Từ trong buồng, mụ mối giục Thuý Kiều bước ra. Ta trố mắt khi nhìn thấy nàng. Lần đầu tiên trong đời ta gặp được một cô nàng xinh đẹp như vậy. Chỉ có điều sao cô ta trông buồn quá. Cô ta lê từng bước chậm chạp, miễn cưỡng, gương mặt có vẻ ủ ê, hổ thẹn lắm. Những giọt nước mắt lăn trên má, trên nét mặt câm lặng khiến cô ta trông càng đẹp hơn. Mụ mối vén tóc, bắt tay cho ta ngắm nghía, xem xét. Nét buồn trên mặt nàng, dáng vẻ ngại ngùng, lo sợ của nàng làm ta rất yên tâm rằng nàng đúng là con gái nhà lành. Tuy nhiên, việc buôn người để tiếp khách chốn thanh lâu không thể qua loa, vội vã mà phải xem xét kĩ lưỡng sao cho đồng tiền vốn bỏ ra phải đảm bảo sinh lời thật nhiều. Ta đắn đo hồi lâu để cân sắc cân tài, thận trọng ước lượng, đo lường cả nhan sắc và tài hoa của Kiều. Ta ép nàng phải đánh đàn, làm thơ thử cho ta nghe. Ngắm nghía dung nhan và nghe nàng đọc thơ, chơi đàn, ta rất khoái chí vì đã tìm được một món hàng có giá trị. Nhưng nếu để lộ cho mụ mối và người nhà cô ta biết điều này sẽ không mua được giá rẻ, việc mua bán sẽ không thuận lợi. Vì vậy, ta cố kìm nén niềm vui sướng để mà không vồ vập. Ta moi trong trí nhớ những lời lẽ thật hoa mĩ, lịch sự để tỏ ra là một người giàu có, có học, biết ăn chơi đang đi hỏi vợ :
Rằng mua ngọc đến Lam Kiều
Sính nghi xin dạy bao nhiêu cho tường.
Mụ mối ra giá nghìn vàng. Con mụ này ghê gớm thật. Nhưng đừng hòng. Ta trả giá một trăm. Con mụ mối hạ xuống chín trăm. Ta trả một trăm rưỡi, mụ mối hạ xuống còn tám trăm. Ta trả hai trăm, mụ mối hạ xuống còn bảy trăm... Cứ như thế cho đến khi ta trả bốn trăm, mụ mối đòi năm trăm, ta nhất quyết không nghe. Ta biết, gia đình nhà lão Vương Ông này đang gặp vận đen nên nhân cơ hội bắt bí. Ta trả bốn trăm không hơn, rồi ra sức cò kè, cuối cùng chúng phải đồng ý giá ngoài bốn trăm.
Thế là được một món hời. Ngoài bốn trăm lạng vàng cho một cô nàng xinh đẹp quốc sắc thiên hương. Quả là Mã Giám Sinh ta thật tài giỏi. Phen này chốn lầu xanh của ta tha hồ hốt bạc. Mụ vợ ta chắc sẽ hài lòng. Ha ... ha ... ha ...
Sưu tầm