Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 6
Ngữ văn 6
Em hãy kể lại một kỉ niệm thời thơ ấu làm em nhớ mãi
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="missyouloveyou" data-source="post: 128537" data-attributes="member: 138284"><p>Trong cuộc sống, ai cũng có những kỉ niệm không thể quên. Tôi cũng vậy. Một kỉ niệm buồn đối với tôi, nó luôn khiến tôi nhớ mãi.</p><p></p><p>Hôm đó, là ngày buồn nhất trong đời tôi Người bà, người mà tôi yêu quý và trân trọng nhất đã xa tôi mãi mãi chuyện là thế: Bà tôi ốm suốt mấy tuần nay. Bố tôi rất lo lắng nên đã gọi bác sĩ đến tiêm thuốc cho bà. Sau khi tiêm xong bác sĩ ra về và dặn bố tôi nấu cháo cho bà ăn. Nửa tiếng sau, bố nấu xong cháo và bảo chị tôi mang lên cho bà. Chị tôi gọi rồi lại lay bà nhưng bà không trả lời. Chị tôi sợ chạy đi tìm bố tôi. Bố tôi lên lay, sờ người bà thấy lạnh buốt. Bố tôi ngồi yên không động đậy hồi lâu. Một lúc sau, bố nói được vài câu ngập ngừng: “Bà…à…à…mất…rồi…ồi…” Tôi sững lại sau lời nói của bố rồi òa khóc. Giây phút bà vĩnh biệt tôi thật đau đớn. Tôi co ro một góc mà rơi lệ. Tôi nhớ lại chiều nay; đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi được bà âu yếm, vuốt ve. Bố tôi tuy buồn nhưng vẫn phải bình tĩnh để lo đám tang bà. Bố gọi điện các bác về và cả mẹ tôi nữa. Các bác về ai cũng chạy ngay vào phòng của bà, có bác khóc nhiều suýt ngất. Mẹ tôi về chưa kịp bỏ dép đã chạy ngay vào nhà khóc nức nở. đó là đêm khiến tôi buồn nhất. Chỉ một lát, trong sân nhà tôi đã đông nghịt người. Chị tôi cũng khóc rất nhiều nhưng rồi chị tôi dỗ tôi và rủ tôi đi lên phòng. Khoảng nửa tiếng sau, bàn ghế được chuyển đến đầy sân, kèn đám ma cũng đến. Kèn đám ma dạo lên những bản nhạc buồn làm lòng tôi thắt lại. Trong thời gian đám ma bà diễn ra, tôi chẳng ăn uống gì, cũng không cười nó. Việc học thì chẳng nghĩ đến tôi chỉ ngồi thần người ra ở xó nhà. Đám ma bà tôi trôi qua trong hai ngày mà sao đối với tôi nó lại lâu đến thế. Sau đám tang bà mọi việc trở lại bình thường như trước nhưng tôi cảm thấy thật trống trải. Tôi sẽ không được nhìn thấy bà vào mỗi sớm mai, không còn được nghe những chuyện cổ tích của bà, không còn được bà âu yếm, chở che. Cái cảm giác đó đối với tôi sao mà khó chịu đến thế.</p><p></p><p>Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhớ như in hình dáng, cử chỉ của bà, giọng điệu mỗi khi bà kể chuyện cho tôi nghe. Dù bà đã xa tôi mãi mãi nhưng tôi luôn luôn nhớ đến bà, luôn có cảm giác ấm áp như đang được sống trong tình yêu thương của bà ngày nào và tôi sẽ không ngừng phấn đấu để không phụ lòng mong mỏi của bà trước đây. Tôi cũng tin chắc rằng bà sẽ luôn dõi theo từng bước chân của tôi trên con đường đời đầy khó khăn, gian khổ.</p><p></p><p></p><p><strong><em>Nguồn: văn 6</em></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="missyouloveyou, post: 128537, member: 138284"] Trong cuộc sống, ai cũng có những kỉ niệm không thể quên. Tôi cũng vậy. Một kỉ niệm buồn đối với tôi, nó luôn khiến tôi nhớ mãi. Hôm đó, là ngày buồn nhất trong đời tôi Người bà, người mà tôi yêu quý và trân trọng nhất đã xa tôi mãi mãi chuyện là thế: Bà tôi ốm suốt mấy tuần nay. Bố tôi rất lo lắng nên đã gọi bác sĩ đến tiêm thuốc cho bà. Sau khi tiêm xong bác sĩ ra về và dặn bố tôi nấu cháo cho bà ăn. Nửa tiếng sau, bố nấu xong cháo và bảo chị tôi mang lên cho bà. Chị tôi gọi rồi lại lay bà nhưng bà không trả lời. Chị tôi sợ chạy đi tìm bố tôi. Bố tôi lên lay, sờ người bà thấy lạnh buốt. Bố tôi ngồi yên không động đậy hồi lâu. Một lúc sau, bố nói được vài câu ngập ngừng: “Bà…à…à…mất…rồi…ồi…” Tôi sững lại sau lời nói của bố rồi òa khóc. Giây phút bà vĩnh biệt tôi thật đau đớn. Tôi co ro một góc mà rơi lệ. Tôi nhớ lại chiều nay; đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi được bà âu yếm, vuốt ve. Bố tôi tuy buồn nhưng vẫn phải bình tĩnh để lo đám tang bà. Bố gọi điện các bác về và cả mẹ tôi nữa. Các bác về ai cũng chạy ngay vào phòng của bà, có bác khóc nhiều suýt ngất. Mẹ tôi về chưa kịp bỏ dép đã chạy ngay vào nhà khóc nức nở. đó là đêm khiến tôi buồn nhất. Chỉ một lát, trong sân nhà tôi đã đông nghịt người. Chị tôi cũng khóc rất nhiều nhưng rồi chị tôi dỗ tôi và rủ tôi đi lên phòng. Khoảng nửa tiếng sau, bàn ghế được chuyển đến đầy sân, kèn đám ma cũng đến. Kèn đám ma dạo lên những bản nhạc buồn làm lòng tôi thắt lại. Trong thời gian đám ma bà diễn ra, tôi chẳng ăn uống gì, cũng không cười nó. Việc học thì chẳng nghĩ đến tôi chỉ ngồi thần người ra ở xó nhà. Đám ma bà tôi trôi qua trong hai ngày mà sao đối với tôi nó lại lâu đến thế. Sau đám tang bà mọi việc trở lại bình thường như trước nhưng tôi cảm thấy thật trống trải. Tôi sẽ không được nhìn thấy bà vào mỗi sớm mai, không còn được nghe những chuyện cổ tích của bà, không còn được bà âu yếm, chở che. Cái cảm giác đó đối với tôi sao mà khó chịu đến thế. Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhớ như in hình dáng, cử chỉ của bà, giọng điệu mỗi khi bà kể chuyện cho tôi nghe. Dù bà đã xa tôi mãi mãi nhưng tôi luôn luôn nhớ đến bà, luôn có cảm giác ấm áp như đang được sống trong tình yêu thương của bà ngày nào và tôi sẽ không ngừng phấn đấu để không phụ lòng mong mỏi của bà trước đây. Tôi cũng tin chắc rằng bà sẽ luôn dõi theo từng bước chân của tôi trên con đường đời đầy khó khăn, gian khổ. [B][I]Nguồn: văn 6[/I][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 6
Ngữ văn 6
Em hãy kể lại một kỉ niệm thời thơ ấu làm em nhớ mãi
Top