T
Tuyền Nguyễn
Guest
Chưa bao giờ em nghĩ mình là của nhau
Khi anh mãi cách xa một tầm với
Nên bước chân cứ chông chênh giữa ngày mới
Đi về đâu giữa hai nẻo nhớ - quên ?
Có những nỗi buồn chẳng mang nổi cái tên
Tình yêu hóa ra ảo ảnh không thực
Nỗi nhớ như bóng ma bên bờ vực
Chập chờn ẩn hiện trong đêm sáng trăng.
Can cớ gì mà cứ mãi băn khoăn
Buông bỏ hay cố gắng níu giữ lại.
Nơi trái tim anh, em chưa từng tồn tại
Ngoài vị trí cô bạn thân dễ thương.
Biết chăng anh, yêu lặng thầm đơn phương ?
Là chuốc lấy trăm ngàn điều chua xót
Là phải sống với niềm đau đắng đót
Là gượng cười giấu hờn tủi, giả vờ vui
Thôi thì hãy để em tự mình rút lui
Chẳng mơ nữa xa xôi một bờ bến
Xin anh đấy, đừng hỏi nguyên do hay tìm đến
Để mai này đời còn chút bình yên...
Khi anh mãi cách xa một tầm với
Nên bước chân cứ chông chênh giữa ngày mới
Đi về đâu giữa hai nẻo nhớ - quên ?
Có những nỗi buồn chẳng mang nổi cái tên
Tình yêu hóa ra ảo ảnh không thực
Nỗi nhớ như bóng ma bên bờ vực
Chập chờn ẩn hiện trong đêm sáng trăng.
Can cớ gì mà cứ mãi băn khoăn
Buông bỏ hay cố gắng níu giữ lại.
Nơi trái tim anh, em chưa từng tồn tại
Ngoài vị trí cô bạn thân dễ thương.
Biết chăng anh, yêu lặng thầm đơn phương ?
Là chuốc lấy trăm ngàn điều chua xót
Là phải sống với niềm đau đắng đót
Là gượng cười giấu hờn tủi, giả vờ vui
Thôi thì hãy để em tự mình rút lui
Chẳng mơ nữa xa xôi một bờ bến
Xin anh đấy, đừng hỏi nguyên do hay tìm đến
Để mai này đời còn chút bình yên...