Để gió cuốn đi những điều không thuộc về em…
“Ngày hôm qua đã qua rồi. Chúng ta không thể làm khác đi hành động đã làm, cũng như không thể rút lại lời đã nói. Ngày hôm qua đã trôi qua vĩnh viễn. Hy vọng bạn đã học được nhiều điều.
Ngày mai, với tất cả những rủi ro, trọng trách mà chúng ta không thể kiểm soát. Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù rực rỡ hay bị che khuất bởi những áng mây, mặt trời sẽ vẫn mọc. Chúng ta không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra khi ngày mai chưa đến.
Còn lại một ngày, đó chính là ngày hôm nay. Chúng ta không thể sống ở ngày hôm nay mà cứ luôn hối hận về những lỗi lầm của ngày hôm qua hay mãi lo nghĩ cho ngày mai. Hãy sống cho hôm nay, tận hưởng từng phút giây có được. Đừng quên bài học từ ngày hôm qua và ghi nhớ ước mơ cho ngày mai. Hãy làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày đáng nhớ. Bởi ngày hôm nay chỉ đến duy nhất một lần.”
Anh,
Em không nhớ ai là tác giả của triết lý trên, nhưng em nhớ rõ cảm xúc giọt nước mắt nóng hổi rơi trở lại trên gương mặt lạnh băng khi cô bạn cố ý đọc cho em nghe những dòng này. Em đã sống theo đúng nghĩa của hai chữ “vật vờ” cách đó hơn hai năm kể từ cái ngày em đứng trước căn nhà trống rơi đầy cánh hoa giấy trắng, kể từ cái ngày em không nhận thức được đâu là sự thật đâu là cơn ác mộng. Cái ngày anh “trốn” khỏi cuộc sống của em, nói cho đúng hơn là cuộc sống của anh dành cho em, bởi như một người cha, người anh trai và một người bạn thân, anh đem đến và giữ cho cuộc sống của con bé em những điều thật tốt đẹp. Em sống tự lập từ cấp I nên không có gì khó hiểu nếu ai đó không hiểu được cuộc sống của em, nhìn từ xa,khung cảnh tươi xanh như một ốc đảo nhưng đến gần chỉ toàn là hoang mạc khô cằn nơi chỉ có bóng những con kền kền ăn xác động vật thối rữa…
Ba mẹ em là những người thành đạt, họ mải mê với sự nghiệp của họ. Điều tuyệt vời là họ sinh ra em thông minh, đầy cá tính và có một nụ cười thật rạng rỡ. Nhưng cái nụ cười rạng rỡ mà em may mắn được sở hữu ấy, chính anh lại là người khám phá ra. Nhớ ngày đầu tiên rời ba mẹ về sống với cô, em thật ngoan như một con búp bê, bảo ngồi chỉ biết ngồi, bảo đi thì đứng dậy đi, không tranh cãi, không biết buồn mà cũng chẳng biết vui. Sáng sớm đến lớp, chiều chiều trở về rồi lại vùi đầu vào thế giới cổ tích nơi có nàng tiên cá của Andecxen ngoài biển khơi lạnh lẽo cũng đang cô độc như em. Bạn bè chọc ghẹo cô bé mới đến, em mặc kệ như đó không phải chuyện của mình. Ngày ngày của em có thể sẽ mãi như vậy cho đến khi em có đủ khả năng tự quyết định con đường của mình nếu anh không bước đến bên em, lôi em ra khỏi cái vỏ ốc lạnh lẽo, kéo em vào những trò chơi con trẻ, đem đến cho em sự bảo bọc và trân trọng như thể em là đứa trẻ duy nhất được cuộc đời chờ mong…
Ba mẹ sinh ra em, nhưng anh chính là người dạy cho em biết cách sống tích cực. Và, như thiên thần đến trong giấc mơ thì cũng đi nhanh hệt như lúc đến. Anh và gia đình rời khỏi thành phố đến một nơi rất xa, nơi mà em có cố nghĩ cũng không nghĩ ra, không một lời tạm biệt, không một cái hẹn trở về, cứ thế mà đi…những gì em nhận được sau đó chỉ là một cái hố sâu hoắm trong tâm hồn, cuộc sống của em trước giờ chỉ được vẽ nên bên cạnh anh, không hề có bức phác họa nào mô tả em hạnh phúc một mình, em nghĩ là mình sẽ phải trở về với quãng thời gian trước trước khi anh bước vào cuộc đời em hay tiếp tục vẽ nên cuộc sống khác, tươi đẹp nhưng không có anh.
Nhưng, dù có thông minh cỡ nào em cũng không thể nghĩ ra được, em quay quắt, tâm hồn em như bị lấy cắp, đầu em rỗng tuếch, nụ cười trên môi bắt đầu khép lại, khuôn mặt lạnh dần và đôi mắt mở to vô cảm. Em bắt đầu bước vào cuộc chạy trốn hiện tại, ngày nào em cũng gắng tồn tại chờ đến ngày mai với hi vọng sẽ lại được thấy anh ở đâu đó trên đường đời, nhưng mà, cái duy nhất anh quên dạy em đó là phải sống như thế nào nếu một ngày anh ra đi, anh quên mất nên em chỉ biết chờ…và cứ mãi đợi nếu cô bạn cùng lớp của em không cố ý đọc to định nghĩa về hôm qua, ngày mai và ngày hôm nay, và ngày nào của em cũng sẽ vô nghĩa như ngày nào cho đến mãi bây giờ nếu em không vô tình nghe được câu chuyện ấy.
Từ phút giây đó, em như người đi trong mơ chợt tỉnh giấc, em vùng dậy khỏi cơn ác mộng dài, khoác lên mình lớp áo của ngày cuối bên anh, và bước tiếp những ngày sau đó. Cho đến một tuần trước, em vẫn sống trong niềm hi vọng gặp lại anh, quay lưng với biết bao cuộc vui để chờ đợi trong vô vọng. Em biết mình sẽ chẳng thể quên mau được nhưng em tin rằng với tất cả nỗi nhớ về anh từ trước đến giờ, sẽ giúp em đủ nghị lực để dần xóa đi những kí ức về khoảng thời gian mà em cho là đẹp nhất trong đời mình.
Em sẽ thôi không dựa vào quá khứ để tin vào một ngày mai xa vời vợi như vậy nữa, em sẽ bước ra đường, mặc một chiếc áo mới, hợp với em của ngày hôm nay hơn và dành cho người nào đó sẽ thay thế anh yêu em một cơ hội, cũng là cho chính em cơ hội để yêu thương một lần nữa…
Vậy, anh nhé,
Em.
P.S. sẽ không có gì cần lưu luyến ở đây nữa, phải không anh?
- goiyeu.net -