Diệu Nhung
New member
- Xu
- 0
Mùa hè đâu tiên làm tim tôi lỗi nhịp là mùa hè cuối năm lớp chín, khi tôi chuyển bị thi chuyển cấp. Những năm tháng truớc đó tôi cũng có mùa hè. Nhưng không hề có cảm giác lạ lùng như khỏang thời gian đó. Đó là mùa hè đầu tiên tôi không đuợc rong chơi , vui đùa. Cũng không còn là mùamùa hè của những buổi sáng ngủ nuớng tới khi mặt trời len lỏi qua ô cửa chiếu vào mắt mới chịu dậy. Thay vào đó là những ngày tháng năm nắng nóng , tôi phải đến truờng để ôn tập .
Mới sáng sớm mà bầu trời đã cao vời vợt , xanh hơn nuớc biển , mặt trời đã rạng rỡ tỏa nắng ôm trọn vạn vạn đất trời . Truờng bây giờ không nhộn nhịp như hồi trong năm , Chỉ nghe tiếng ve rả rích hòa với tiếng học bài của vài lớp chín đang ôn thi . Từ khi vào đợt ôn thi , ngày nào tôi cũng tới truờng từ sớm, cứ đứng hàng giờ lâu ngắm hoa phuợng rơi , rồi nguớc nhìn bầu trời cao vời vợi .Hoa phuợng là biểu tuợng của mùa hạ, hoa phuợng duới bầu trời là : Duới bầu trời mùa hạ .Tôi nghĩ đơn giản như thế rồi mỉm cuời.
Mùa hè của tôi. Ảnh sưu tầm
Khỏang bầu trời đó là khỏang không gian bình nhất đối với tôi . Đó là hình ảnh túm năm tụm ba ôn bài .Là hình ảnh mấy đứa con trai vắt vẻo trên cây phuợng hái hoa xuống cho mấy đứa con gái .Vừa sợ ngã , vừa sợ thầy cô , nhưng sợ không yên với bọn gái nên chúng nó vẫn làm . Mấy đứa con gái khéo tay đem hoa phuợng tách ra chỉ độ mấy phút chúng nó đã làm đuợc con buớng xinh xắn , màu sắc lại đẹp .Chỉ tiếc là tôi không biết làm, học mãi cũng không làm đuợc. Chỉ đành xin một con rồi ép vào quỷên sách . Lúc nó khô lại nhìn như chú buớm thật , lòng tôi vui đến lạ kỳ . Cũng duới bầu trời đó là những con mưa rào chợt đến chờ đi , tinh nghịch. Cứ trời đổ mưa là mấy lớp 9 chúng tôi ùa ra tắm mưa vầy nuớc. Vẫn biết sau đó sẽ là trách mắng của thầy cô . Nào là không lo lắng thi cử , nào là không biết giữ sức khỏe ôn thi. Nhưng tuổi trẻ giống như cơn mưa rào vậy. Cho dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa , bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa .
Và quan trọng hơn nữa bầu trời mùa hạ trong khỏang thời gian đó là bầu trời bình yên nhất của tôi. Có lẽ bầu trời bình yên hay giông bão đều phụ thuộc vào lòng nguời. Tôi cảm thấy khỏang thời gian duới bầu trời mùa hạ này bình yên vì lòng tôi vốn đỗi rất yên bình. Yên bình bởi tôi không phải cuống cuống nhồi nhét kiến thức. Yên bình bởi tôi không phải suớt muớt lau gịot nuớc mắt dư vị của tình yêu. Yên bình bởi có hình bóng , sự quan tâm của nguời đã dạy tôi hai điều trên. Kết thúc đợi ôn tập cũng là ngày cuối cùng tôi ở truờng . Chúng tôi chơi bóng nuớc , tiếng cuời nói ồn ã vang vọng cả khỏang trời của tôi. Nhưng gần đến lúc ra về tôi nhìn thấy những gịot nuớc mắt ngậm ngùi thấp thóang. Thời học sinh hai việc khó khăn nhất là lời làm quen mở đầu và lời tạm biệt lúc chia tay. Tôi không khóc. Nhưng tôi buồn hơn cả một chữ buồn. Tôi nán lại cuối cùng , ngắm nhìn lại bầu trời bình yên của tôi . Cũng là để tạm biệt nguời mà tôi yêu quý nhất . Cũng để ghi nhận lời dặn dò của cô " vào cấp ba mọi thứ sẽ khác nhưng càng phải cố gắng "Có lẽ đó mới là mùa hè đầu tiên của tôi. Mùa hè mà duới bầu trời đó tôi đã biết thế nào là chia tay.
Giờ đây tôi đang tận huởng mùa hè đầu tiên của tuổi thanh xuân. Còn nhớ khỏang thời gian đầu năm tôi cảm nhận rõ rệt cái khác mà cô nói với tôi . Những lúc áp lực mệt mỏi tôi lại ra lan can truớc cửa nhìn về phía khỏang trời của tôi truớc đây. Lòng tôi dịu đi, an nhiên đến lạ thuờng. Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ hay muốn quay lại bầu trời mùa hạ năm đó. Tôi chỉ luôn huớng về phía truớc , huớng về cách cổng truờng đại học , huớng về uớc mơ của tôi.
Mới sáng sớm mà bầu trời đã cao vời vợt , xanh hơn nuớc biển , mặt trời đã rạng rỡ tỏa nắng ôm trọn vạn vạn đất trời . Truờng bây giờ không nhộn nhịp như hồi trong năm , Chỉ nghe tiếng ve rả rích hòa với tiếng học bài của vài lớp chín đang ôn thi . Từ khi vào đợt ôn thi , ngày nào tôi cũng tới truờng từ sớm, cứ đứng hàng giờ lâu ngắm hoa phuợng rơi , rồi nguớc nhìn bầu trời cao vời vợi .Hoa phuợng là biểu tuợng của mùa hạ, hoa phuợng duới bầu trời là : Duới bầu trời mùa hạ .Tôi nghĩ đơn giản như thế rồi mỉm cuời.
Mùa hè của tôi. Ảnh sưu tầm
Khỏang bầu trời đó là khỏang không gian bình nhất đối với tôi . Đó là hình ảnh túm năm tụm ba ôn bài .Là hình ảnh mấy đứa con trai vắt vẻo trên cây phuợng hái hoa xuống cho mấy đứa con gái .Vừa sợ ngã , vừa sợ thầy cô , nhưng sợ không yên với bọn gái nên chúng nó vẫn làm . Mấy đứa con gái khéo tay đem hoa phuợng tách ra chỉ độ mấy phút chúng nó đã làm đuợc con buớng xinh xắn , màu sắc lại đẹp .Chỉ tiếc là tôi không biết làm, học mãi cũng không làm đuợc. Chỉ đành xin một con rồi ép vào quỷên sách . Lúc nó khô lại nhìn như chú buớm thật , lòng tôi vui đến lạ kỳ . Cũng duới bầu trời đó là những con mưa rào chợt đến chờ đi , tinh nghịch. Cứ trời đổ mưa là mấy lớp 9 chúng tôi ùa ra tắm mưa vầy nuớc. Vẫn biết sau đó sẽ là trách mắng của thầy cô . Nào là không lo lắng thi cử , nào là không biết giữ sức khỏe ôn thi. Nhưng tuổi trẻ giống như cơn mưa rào vậy. Cho dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa , bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa .
Và quan trọng hơn nữa bầu trời mùa hạ trong khỏang thời gian đó là bầu trời bình yên nhất của tôi. Có lẽ bầu trời bình yên hay giông bão đều phụ thuộc vào lòng nguời. Tôi cảm thấy khỏang thời gian duới bầu trời mùa hạ này bình yên vì lòng tôi vốn đỗi rất yên bình. Yên bình bởi tôi không phải cuống cuống nhồi nhét kiến thức. Yên bình bởi tôi không phải suớt muớt lau gịot nuớc mắt dư vị của tình yêu. Yên bình bởi có hình bóng , sự quan tâm của nguời đã dạy tôi hai điều trên. Kết thúc đợi ôn tập cũng là ngày cuối cùng tôi ở truờng . Chúng tôi chơi bóng nuớc , tiếng cuời nói ồn ã vang vọng cả khỏang trời của tôi. Nhưng gần đến lúc ra về tôi nhìn thấy những gịot nuớc mắt ngậm ngùi thấp thóang. Thời học sinh hai việc khó khăn nhất là lời làm quen mở đầu và lời tạm biệt lúc chia tay. Tôi không khóc. Nhưng tôi buồn hơn cả một chữ buồn. Tôi nán lại cuối cùng , ngắm nhìn lại bầu trời bình yên của tôi . Cũng là để tạm biệt nguời mà tôi yêu quý nhất . Cũng để ghi nhận lời dặn dò của cô " vào cấp ba mọi thứ sẽ khác nhưng càng phải cố gắng "Có lẽ đó mới là mùa hè đầu tiên của tôi. Mùa hè mà duới bầu trời đó tôi đã biết thế nào là chia tay.
Giờ đây tôi đang tận huởng mùa hè đầu tiên của tuổi thanh xuân. Còn nhớ khỏang thời gian đầu năm tôi cảm nhận rõ rệt cái khác mà cô nói với tôi . Những lúc áp lực mệt mỏi tôi lại ra lan can truớc cửa nhìn về phía khỏang trời của tôi truớc đây. Lòng tôi dịu đi, an nhiên đến lạ thuờng. Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ hay muốn quay lại bầu trời mùa hạ năm đó. Tôi chỉ luôn huớng về phía truớc , huớng về cách cổng truờng đại học , huớng về uớc mơ của tôi.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: