Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Đứa con hiếu thảo
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="vunhan209" data-source="post: 135631" data-attributes="member: 267903"><p style="text-align: center"><span style="font-family: 'arial'"><strong><span style="color: #008000">ĐỨA CON HIẾU THẢO</span></strong></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'arial'"><strong><span style="color: #008000"></span></strong></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'arial'"><strong><span style="color: #008000"></span></strong></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Xóm nghèo này, ai cũng biết thằng Trung con của bà Hai mù.Bà Hai đã ở vào tuổi 60, lại bị mù lòa.Còn thằng Trung độ khoảng 13, 14 tuồi gì đó, mà nó phải lo liệu mọi việc trong gia đình, nên coi nó già trước tuổi.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Bà con nói già vậy là để khen nó giỏi giang,còn nhỏ mà biết lo cho mẹ,cho gia đình.Thật là mọt đứa con hiếu thảo hiếm thấy.Mờ sáng,đã thấy nó mò cua,bắt ốc dù trời mưa gió lạnh, hay trời nắng cháy da.Đang đi về,nó gọi mẹ:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'">-Mẹ ơi,con để ốc trong thau,để cua trong nồi đó.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Rồi nó lật đật lo đi bán vé số.Người mẹ mù lòa đang ngòi trên võng chỉ cần nghe tiếng bước chân là biết nó đã về.Bà hướng đôi mắt sâu hoắm về phía đứa con,rồi nở nụ cười!Bà nhớ lại,cái ngày nó còn ẵm ngửa,nó nhìn bà với đôi mắt tròn xoe,rồi chúm chím cười như đặt hết niềm tin ở bà.còn bà từ ngày có nó,nó là niềm vui duy nhất,là an ủi lúc về già.Nó cũng cần có bà để mà khôn lớn,để nhận lấy những gì tốt đẹp ở bà,để trở thành người tốt trong xã hội.Nhưng có ai đó lại độc miệng,độc mồm nói:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'">-Cái bà già mù đó thì đẻ cái gì…chẳng qua…</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Ấy vậy mà đúng.Vào cái đêm mưa gió mù mịt,một người đàn bà nhào đại vô nhà bà,như ở trên trời rơi xuống,lại đang trong cơn quằn quại đau đẻ.Khi đó,bà chưa bị mù.Sau giây phút ngỡ ngàng,bối rối,ròi bà bình tĩnh trở lại,bà nghĩ không thể bỏ mặc người ta đang bị hoạn nạn.Nên bà vội vàng ra tay giúp đỡ,chỉ trong chốc lát đứa bé cất tiếng trào đời.Nó là thằng Trung bây giờ.Có người hỏi lại:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">-Vậy thì nó có biết nó không phải…</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Trời đất!Cái thằng mới lạ chớ,theo như người ta đã dược sung sướng rồi.Thì chỉ mới đây thôi,mẹ ruột của nó đâu ở từ bên Tây về tìm nó,có cả chính quyền địa phương đi cùng gặp nó,mẹ nó khóc lóc xin lỗi,do hoàn cảnh mà mẹ bỏ con.Rồi năn nỉ nó đi theo mẹ lo cho hoc hành,sung sướng…Trong lúc người mẹ đẻ năn nỉ,dụ dỗ nó thì bà mẹ mủ lòa ngồi im lặng,không nói một lời,chỉ thấy từ hõm sâu của đôi mắt cứ rơi từng giọt nước mắt lã chã!Còn thằng Trung thì cúi đầu lặng thinh,dường như nó đang suy nghĩ,đắn đo dữ lắm.Mẹ ruột,mẹ nuôi công ơn coi như nhau…Hồi lâu nó mới nói:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">-Con biết mẹ thương con…Nhưng con không nỡ bỏ mẹ nuôi mà đi…</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Vậy là,mọi việc coi như là giải quyết.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Còn bây giờ,hằng ngày thằng Trung mỏ cua,bắt ốc,vẫn lặn lội đi bán vé số.Tối đến lại phải vội vã đi học ở lớp học tình thương.</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="vunhan209, post: 135631, member: 267903"] [CENTER][FONT=arial][B][COLOR=#008000]ĐỨA CON HIẾU THẢO [/COLOR][/B][/FONT][/CENTER] [FONT=arial]Xóm nghèo này, ai cũng biết thằng Trung con của bà Hai mù.Bà Hai đã ở vào tuổi 60, lại bị mù lòa.Còn thằng Trung độ khoảng 13, 14 tuồi gì đó, mà nó phải lo liệu mọi việc trong gia đình, nên coi nó già trước tuổi. Bà con nói già vậy là để khen nó giỏi giang,còn nhỏ mà biết lo cho mẹ,cho gia đình.Thật là mọt đứa con hiếu thảo hiếm thấy.Mờ sáng,đã thấy nó mò cua,bắt ốc dù trời mưa gió lạnh, hay trời nắng cháy da.Đang đi về,nó gọi mẹ: -Mẹ ơi,con để ốc trong thau,để cua trong nồi đó. Rồi nó lật đật lo đi bán vé số.Người mẹ mù lòa đang ngòi trên võng chỉ cần nghe tiếng bước chân là biết nó đã về.Bà hướng đôi mắt sâu hoắm về phía đứa con,rồi nở nụ cười!Bà nhớ lại,cái ngày nó còn ẵm ngửa,nó nhìn bà với đôi mắt tròn xoe,rồi chúm chím cười như đặt hết niềm tin ở bà.còn bà từ ngày có nó,nó là niềm vui duy nhất,là an ủi lúc về già.Nó cũng cần có bà để mà khôn lớn,để nhận lấy những gì tốt đẹp ở bà,để trở thành người tốt trong xã hội.Nhưng có ai đó lại độc miệng,độc mồm nói: -Cái bà già mù đó thì đẻ cái gì…chẳng qua… Ấy vậy mà đúng.Vào cái đêm mưa gió mù mịt,một người đàn bà nhào đại vô nhà bà,như ở trên trời rơi xuống,lại đang trong cơn quằn quại đau đẻ.Khi đó,bà chưa bị mù.Sau giây phút ngỡ ngàng,bối rối,ròi bà bình tĩnh trở lại,bà nghĩ không thể bỏ mặc người ta đang bị hoạn nạn.Nên bà vội vàng ra tay giúp đỡ,chỉ trong chốc lát đứa bé cất tiếng trào đời.Nó là thằng Trung bây giờ.Có người hỏi lại: -Vậy thì nó có biết nó không phải… Trời đất!Cái thằng mới lạ chớ,theo như người ta đã dược sung sướng rồi.Thì chỉ mới đây thôi,mẹ ruột của nó đâu ở từ bên Tây về tìm nó,có cả chính quyền địa phương đi cùng gặp nó,mẹ nó khóc lóc xin lỗi,do hoàn cảnh mà mẹ bỏ con.Rồi năn nỉ nó đi theo mẹ lo cho hoc hành,sung sướng…Trong lúc người mẹ đẻ năn nỉ,dụ dỗ nó thì bà mẹ mủ lòa ngồi im lặng,không nói một lời,chỉ thấy từ hõm sâu của đôi mắt cứ rơi từng giọt nước mắt lã chã!Còn thằng Trung thì cúi đầu lặng thinh,dường như nó đang suy nghĩ,đắn đo dữ lắm.Mẹ ruột,mẹ nuôi công ơn coi như nhau…Hồi lâu nó mới nói: -Con biết mẹ thương con…Nhưng con không nỡ bỏ mẹ nuôi mà đi… Vậy là,mọi việc coi như là giải quyết. Còn bây giờ,hằng ngày thằng Trung mỏ cua,bắt ốc,vẫn lặn lội đi bán vé số.Tối đến lại phải vội vã đi học ở lớp học tình thương.[/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Đứa con hiếu thảo
Top