Bài tham dự cuộc thi " Mùa Tết Quê Tôi"
Tản văn "Tết trong kí ức"
Tác giả; Ngọc Anh ( Ruby*)
Tản văn "Tết trong kí ức"
Tác giả; Ngọc Anh ( Ruby*)
Tết trong kí ức
" Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ
Cây nêu tràng pháo bánh chưng xanh"
Tháng chạp cuối năm, khi cuộc sống đầy bộn bề lo toan đang vội vã cho tháng cuối cùng của năm, khi mà một đứa sinh viên xa nhà như tôi chợt nhớ nhà vô cùng. Mùi gió, mùi hương thơm, mùi của một thứ gì đó mới và hơi ẩm như khơi dậy các giác quan của tôi làm đôi chân tôi muốn bỏ mọi thứ bộn bề của cuộc sống nơi thành thị bon chen để với ngôi nhà nhỏ đầy hơi ấm, những người hàng xóm gần gũi, chân chất cùng nụ cười hiền hậu. Mới thế đó mà đã bao nhiêu năm trôi qua, cuộc sống vẫn tuần hoàn bốn mùa xuân hạ thu đông vẫn thế, chỉ có những đứa trẻ ngày đó như tôi bây giờ đã trưởng thành, chuyện cũng chỉ như vừa mới ngay đây thôi như ngày hôm qua thôi.
Ngày đó, tôi và chúng bạn cũng xóm bày không biết bao nhiêu là trò nghịch ngợm, con gái con trai chơi với nhau tất không cần biết trò nào của con gái trò nào của con trai chơi được là chơi tất cả cùng với nhau, mà có a xít nhau thì cũng chỉ được một lúc rồi lại nô nghịch với nhau bình thường, trẻ con mà vô tư thích hợp cạ thì chơi với nhau thôi. Chúng tôi lúc đó làm gì có những đồ chơi công nghệ như trẻ con bây giờ, lúc đó chỉ biết nhảy dây, chơi cù, lăn lê bò xoài bắn bi, nghịch hơn tí nữa thì đi đào trộm khoai, cùng vô số những trò nghịch ngợm khác. Nói đến Tết thì ngày đấy vui lắm, háo hức lắm vì Tết được nghỉ học, được mua quần áo mới và còn được cả tiền lì xì nữa cơ, vui lắm.
Tiền mừng tuổi lúc đó được để trong những bao lì xì màu đỏ in những hình thù đẹp mắt chứ không như bây giờ tiền đưa thẳng mặt mà lại còn phải nhiều, khuôn mặt người mừng tuổi cũng lạnh tanh không cảm xúc hoặc là cười có lệ. Lúc đó Tết là cái gì đó vui lắm, tôi và chúng bạn cùng nhau ra đường ai cũng tranh nhau khoe mình có tiền mừng tuổi nhiều mà lúc đó trẻ con biết thế nào là nhiều là ít chỉ biết ai nhiều hơn tất cả thì là giàu và nhiều nhất còn lại thì xếp theo thứ bậc.
Khoe xong tiền là bắt đầu bày những trò nghịch, chúng tôi đi nhặt những cành cây khô, từng mẩu giấy mang ra một cái sân mà chúng tôi quen gọi là sân Kho( sau này mới biết sân này trong những năm bao cấp dùng để lương thực nên mới có tên gọi đó) bắc hai viên gạch lên cho cành cây và giấy đốt rồi phân công đứa đi đào trộm khoai về cho vào đấy để nướng, có tí đấy thôi mà cũng chín được củ khoai mấy đứa hì hục tranh nhau bóc vỏ chia nhau ăn mùi khoai nướng lúc đấy ngon lắm, có lẽ cái cảm giác ăn lén lút nhìn trước ngó sau ngon hơn thì phải, đang ăn dở khoai thì cả bọn chúng tôi bị mấy chúng công an phường ở đó ra quát và mắng cho một trận cái tội nướng khoai khói bay hết vào trụ sở công an phường, bị mắng như thế nhưng chúng tôi làm gì có chuyện dừng lại, tiếp tục huy động giấy ra lại đốt tiếp trêu các chú cho tới tận lúc bố mẹ gọi về mới thôi.
Tối 30 cả nhà quây quầy cùng nhau xem Táo quân còn người lớn thì đang làm cơm cúng giao thừa, đứa trẻ nào trong chúng tôi cũng háo hức được xem pháo hoa, mặc dù ở thị xã( mà giờ đã là thành phố) nhưng những đứa trẻ như chúng tôi được nhìn pháo hoa trong đêm giao thừa là một thứ gì đó lung linh đầy ánh sáng kì diệu, một cái gì đó lạ lẫm báo hiệu một năm mới, năm mới đến rồi đây đến rồi. Năm mới trong con mắt trẻ thơ của tôi chỉ đơn giản như thế, không câu nệ không cần một cái gì đó cao sang chỉ đơn giản được bên gia đình, cùng những người hàng xóm gần gũi thân quen, cùng lũ bạn bày những trò nghịch ngợm mà không sợ điều gì làm ảnh hưởng hòa vào trong đấy là những nụ cười vô tư trong sáng.
Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại những đứa trẻ giờ đã lớn không còn nghịch ngợm, không còn mong chờ Tết một cách thích thú đầy mơ mộng nữa thay vào đó là những lo toan bộn bề, ngày Tết chỉ còn muốn ôm chiếc giường thân yêu để được ngủ thêm một lúc chỉ vì vậy mà đôi khi chúng tôi quên mất rằng mình đã từng có một tuổi thơ như vậy, có những người bạn tuổi thơ, có những trò nghịch ngợm, có những phút giây háo hứng mong chờ, có những tiếng reo khi đang đi học được báo nghỉ Tết,.. tất cả đã trôi xa vào một miền kí ức mà giờ tôi gọi đó là kỉ niệm.
Chỉ còn thời gian ngắn nữa thôi đất trời lại chuyển mình đón mùa mới và con người gọi đó là Tết tôi chỉ có mong muốn những người bạn của tuổi thơ tôi tìm về chúng ngồi bên nhau nhắc lại chuyện xưa, và lại háo hứng đón chờ pháo hoa thứ ánh sáng kì diệu đầy màu sắc.