[ Dự thi ] Tết một nỗi niềm

TRINH LUNG LINH

New member
Xu
0
Bài tham dự cuộc thi “ Mùa Tết Quê Tôi”.
Thể loại: Truyện ngắn.
Tác phẩm: Tết…một nỗi niềm.
Tác giả: Trương Thị Trinh.

Tết…..một nỗi niềm.



Chuông điện thoại reo lên, Mẹ gọi:

Dạ, alo con nghe đây mẹ!

Trời Huế mưa nhiều không con, ăn uống đủ bữa không đấy?

Dạ con khỏe mẹ ạ, Huế mưa nhiều lắm, mẹ yên tâm con chăm sóc cho mình được mà, con không để mẹ lo đâu.

Ừ, mà con đã có lịch nghỉ Tết chưa đó?

Ôi, còn lâu mẹ à, âm lịch tính ra chừng nửa tháng 11 thôi mà. Thế ở quê mẹ chuẩn bị đón Tết rồi sao?

Mẹ mong mày về nên mẹ hỏi thôi chứ chuẩn bị gì đâu.

Cuộc điện thoại kéo dài với những tâm sự của hai mẹ con. Ngay sau đó tôi cũng không bận tâm mấy cho tới khi nhà anh hàng xóm cùng dãy trọ bật vang lên bài hát “ Ngày Tết quê em “ thì tôi mới chợt nhớ tới câu mẹ hỏi khi trưa. Sao mà tình cờ đến lạ, những chuyện dường như được sắp xếp trước cho cảm xúc chạm vào tim ta, sắp đến Tết nữa rồi, tôi nói với chính mình, không biết sao mà vui đến lạ. Ở cái tuổi cập kề 20 rồi mà cũng còn mong đến Tết như em bé thế? Tôi nói giống kiểu người lớn chứ ai mà không mong đến ngày thiêng liêng đó. Nhìn cái cách mọi người tất bật chuẩn bị để đón chào một năm mới là biết.

Có lẽ cảm xúc của một đứa sống nội tâm như tôi chợt ùa về, thế là rời khỏi bàn học và bước ra ngoài lan can, tôi để cho những cảm xúc được tự do chảy ngược vào trong tim mình. Tết, bố mẹ, quần áo đẹp, hoa, bánh kẹo, bao lì xì đỏ tươi..mọi thứ bắt đầu như nhảy múa trong đầu tôi vậy, chúng như đang đánh nhau tranh giành cho thứ tự để “ Cô chủ nhỏ” suy nghĩ.

Bố mẹ, tôi gọi lên thành tiếng rồi có cái gì đó cay xè và nóng hổi dần rơi trên má rồi xuống tới miệng… mặn! Gia đình tôi nghèo lắm, để nuôi chị em tôi lớn lên chừng này là bao giọt mồ hôi của mẹ rơi trên đồng những ngày hè nắng bức, hay những con đau lưng thắt tim của bố khi phải vác những bao tải to gấp đôi người. Tôi còn nhớ như in câu chuyện năm đó, cái Tết năm Canh Thìn 2000. Khi đó, mọi người đều nghĩ với cái tuổi của tôi lúc bấy giờ thì sẽ chẳng hiểu chuyện chi đâu, nhưng không phải thế, mỗi khi nghĩ lại cái cảm xúc đến nhói tim vẫn còn như in dấu trong tôi. Như một cái lẽ hiển nhiên, khi Tết đến là cha mẹ sẽ sắm sửa quần áo mới cho con họ, để chúng thấy mình xinh hơn trong năm mới, rồi nào là mua chao ôi là bánh kẹo, mứt trái cây….Còn nhà tôi, mãi đến 29 rồi mà không nghe mẹ nói gì đến chuyện sắm đồ cho chị em tôi.Mẹ của đứa bạn thân với tôi khi sáng cũng đã mua cho nó một cái đầm màu hồng rất đẹp, tôi chỉ dám nhìn và năn nỉ mãi nó mới cho sờ vào một tí. Tôi giận dữ, tức tốc chạy một mạch về nhà, mới tới ngõ tôi đã hét toán lên: mẹ mẹ mẹ..nhưng không ai trả lời cả, ngồi bệch xuống sàn nhà tôi khóc nức nở.Lúc đó, tôi không biết mình khóc vì điều gì nữa. Thay vì tất bật chuẩn bị nào là mứt kẹo, trái cây hay là chuyện mà tôi cho là quan trọng- mua quần áo mới cho chị em tôi, thì mẹ tôi đang ở ngoài đồng cấy lúa cho người ta. Mẹ về nhà lúc 12 giờ trưa, bố cũng làm rẫy về khi đó, thế là tôi chạy ào vào bố, không cho bố kịp uống ngậm nước lã, vừa thút thít vừa nói “ mẹ không mua áo đẹp cho con bố à, con Thảo khi sáng được mẹ nó mua cho cái đầm đẹp lắm bố ơi”, rồi chạy sang mẹ “ mẹ mua cho con cái như thế nha mẹ”.Không trả lời tôi, mẹ nhìn bố thở dài, tôi lại gào tiếp lên khi bố mẹ cứ im lặng như thế, có dỗ dành thế nào tôi cũng không nín được. Tôi bắt đầu ghét Tết, chỉ vì tôi không có áo quần đẹp. Màn đêm cũng dần buông xuống, gần hết ngày 29 rồi, cô Hai sang nhà đưa tiền công cho mẹ, đó là tiền mẹ đi cấy thuê cho cô khi sáng. Tôi ngồi ngoài bếp với em trông nồi cơm nghe lỏm cuộc nói chuyện của bố mẹ. “Nhà mình nghèo quá ông ơi, nghĩ khi sáng con Bé nói mà tui tủi thân thương nó quá, con người ta tưng bừng khoe áo đẹp, còn con mình….. tôi nhìn lén vào thấy mẹ lau vội dòng nước mắt đang rơi. Khi chiều chị Hai có đưa 50 ngàn, hay tui đi mua cho chị em nó cái áo hay cái quần chi đó mới một chút cho chúng nó mừng, còn bao nhiêu thì lo đèn nhang ông bà nữa, chứ Tết đến nơi rồi mà để như thế xem cũng không được ông à”. Bố tôi gật đầu ừ một tiếng mà sao não lòng đến thế. Bố nói: “không mấy để mai tui vào rẫy xem có buồng chuối nào vừa chưa, chặt mang về mà bà đặt lên bàn thờ ông bà, khi hồi tối rồi nên tôi về luôn không xem được”. Ngồi sau bếp mà tôi như chết lặng ” phải chăng con là đứa vô tâm, không biết nỗi khổ của bố mẹ, con chỉ biết nghĩ cho bản thân con mặt kệ bố mẹ đang phải gánh những lo toan bộn bề của cuộc sống này trên vai”. Tới giờ cơm nhưng không thấy mẹ đâu, bố nói đợi mẹ con tí. Bước chân lẹp xẹp ngoài ngõ vào, mẹ trên tay mang một cái túi, mẹ không nói gì, gọi chúng tôi ra ăn cơm. Bữa cơm vừa xong chưa kịp dọn bác đĩa mẹ gọi chị em tôi ra: “ đây là áo cho Bé nè, còn đây là áo cho Em, mẹ không có nhiều tiền mua cho con đủ đầy như nhà người ta..” tôi ôm chầm lấy mẹ, nấc nghẹn không nói rõ lời. Tôi thầm cảm ơn và cũng xin lỗi bố mẹ. Đêm 29 cũng đã qua với chị em tôi đã có quà của mẹ, và chính nơi tôi nhận ra một điều rằng, gia đình là nơi cho tôi hạnh phúc, tình thương của bố mẹ mới là món quà đáng giá nhất. Chị em tôi cười cả buổi tối, săm soi áo mẹ mua cho, trên bàn thờ ông bà cũng có nải chuối vọng lên, một ít mứt dừa của bà ngoại cho, thêm hai cái bánh Tét, còn ông bà nội tối đó cũng mang cho nhà tôi ít kẹo ngọt với thêm hoa tươi chưng lên bàn thờ. Gia đình nội ngoại ai cũng khổ cả, nên bố mẹ cũng không dám cậy nhờ ông bà nhiều, có nhiều thì ông bà mang sang cho. Đêm giao thừa năm đó thật ấm ám, tôi lại thôi không ghét ngày Tết nữa, mà ngược lại trân trọng ngày thiêng liêng này. Đó là cái ngày tôi nhận ra mình hạnh phúc khi là con của bố mẹ, hạnh phúc được sinh ra trên đời này.

Sau này, khi trưởng thành hơn mỗi ngày, cũng chào đón bao cái Tết trôi qua đời nhưng những kí ức về cái Tết năm đó, năm 2000 vẫn còn đậm dấu trong tôi, cũng như lúc này đây, tôi cũng đang nghĩ về nó.Tết 2001, rồi 2002 và đã qua Tết 2014, giờ sắp sửa chào đón Tết của 2015, Tết Ất Mùi. Ngày nay, khi đời sống con người đã khá hơn thì việc họ chuẩn bị cho ngày Tết được làm chu đáo hơn. Từ nơi thiêng liêng nhất trong nhà là bàn thờ tổ tiên cũng được trang hoàng đẹp mắt hơn, mâm ngũ quả đỏ tươi, hoa thơm phức, rồi bọn trẻ con không chỉ có một bộ áo quần nữa đâu, bố mẹ chúng cũng cố gắng cho chúng được vui trong những ngày như thế này. Cảm giác rộn ràng hẳn lên trong tôi, lau vội những giọt nước mắt của kí ức xưa, tôi vào nhà mở hẳn liên khúc xuân luôn. “Tết tết tết tết đến rồi”, điệp khúc ngọt ngào vui tươi vang lên làm tôi cũng mong đến Tết. Mở ngay máy tính, tôi vào trang đào tạo tín chỉ của trường xem thông báo về lịch nghỉ Tết:” mẹ ơi 27 con mới về mẹ ạ, như thế là con không dọn dẹp nhà cửa, hay giặt chăn màn cho mẹ được rồi, vì nghỉ Tết muộn nên được lâu mẹ à, 9 ngày nghỉ Tết cơ. Như thế mẹ vất vả rồi, con không về sớm hơn, mình mẹ vất vả lắm mẹ nhỉ?. “Tổ cha cô, biết lo mẹ vất vả rồi cơ đấy, có bấy nhiêu chăn màn đâu mà cần tới cô giặt chứ, mẹ làm được, còn nhà thì có bố bay dọn rồi, không phải lo, cố gắng học cho tốt, ngày về đi chợ mua hoa, thức ăn, với mẹ là được rồi, mà còn mua quần áo đẹp nữa chứ”. Nói tới đây,tôi nghẹn lại, mẹ ơi con xin lỗi… con bé mít ướt tôi lại khóc, vì những kí ức đó lại một lần nữa được dịp dội lại lòng tôi, những kí ức đẹp cái thời con nít quá.. tôi chào mẹ rồi gác máy. Thầm cảm ơn vì mẹ đã dành cho con tình yêu bao la, cầu mong ba mẹ luôn mạnh khỏe và sống thật vui. Con cầu chúc gia đình mình đón một năm mới thật ấm ám. Con yêu ba mẹ nhiều lắm.

Năm cũ chưa qua nhưng không khí của năm mới đã tràn ngập trong lòng những người con xa quê như chúng tôi. Hội bạn tôi mà giờ ngồi lại với nhau thì chủ đề ngày Tết được thảo luận sôi nổi nhất. Nào là cái Tết của người Thanh Hóa, rồi Nghệ An và cả Bình Định quê tôi nữa. Tất cả được thuật lại một cách chi tiết nhất, như thể cái thời gian và không gian của cuộc nói chuyện đó là ngày Tết rồi vậy. Đất Trời vui, con người vui, cảnh vật vui. Vạn vật đang hòa chung một niềm vui lớn. Mọi chuyện không may của năm cũ được gửi lại, chào đón một năm mới tràn đầy những niềm vui, niềm hạnh phúc và may mắn. Hoa đua nhau khoe sắc, tỏa hương, chim muôn ríu rít tìm về, con người với nụ cười rạng rỡ trên môi. Tất cả dường như đang sẵn sàng cho một năm mới, năm Ất Mùi 2015, một năm đại cát đại lộc. Xin được khép lại những dòng hồi ức đẹp của tôi về ngày Tết bằng một câu thơ tôi vô tình đọc được cũng không rõ tác giả nào, dường như ông cũng đang rộn ràng như chúng ta bây giờ, háo hức cho thời gian trôi nhanh điểm cái thời khắc thiêng liêng của năm mới:

Ai cũng hồn nhiên ai cũng đẹp
Tết đem thân ái đến muôn nhà
Chuyện cũ dài dòng xin nhắc lại
Chúc nhau ngày Tết đẹp như hoa.


Chào đón năm 2015, năm Ất Mùi.
 
Một bài viết đậm tình mẫu tử thiêng liêng cao đẹp, một cái Tết bên người thân!Bài bạn khá hay, từ ngữ đúng ngữ pháp tuy nhiên là lời thoại bạn lên có "-" hoặc để trong " " nhé! Lên thêm diễn tả tiếng hay biểu cảm nhé, như vậy bài bạn sẽ có mạch cảm xúc liền hơn... Chúc bạn có một cái Tết vui vẻ
 
Cảm xúc khi viết về người thân luôn chân thật, mộc mạc và đong đầy phải không em. Đọc bài viết của em anh thấy trong đó hình ảnh một cô bé nông thôn xa rời vòng tay mẹ ra Huế để học.Đất Cố Đô lâu nay khung cảnh thường trầm mặc, vào mùa mưa lại càng đượm buồn hơn, nhà cửa rêu phong phủ đầy, sân ngõ lầy lội, đường phố ẩm ướt, đó là chưa kể đôi khi những cơn gió mùa da diết ùa về bất chợt, thế nên những người ở xa đến Huế trọ học ai cũng ngán mưa và nhớ quê nhà. Anh là người con của đất Huế nên khi đọc đoạn hội thoại giữa mẹ và em ở đầu bài thấy thích lắm, em rất may mắn khi có một người mẹ tâm lý và luôn lo cho con như thế.
Chúc em có những ngày cuối năm tràn đầy niềm vui và hạnh phúc bên những người yêu thương nhé.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top