Bài tham dự cuộc thi "Mùa Tết Quê Tôi"
Thể loại: Tản văn
Tác Phẩm: Tết bình yên
Tác giả: ThiênÂn
QUÊ EM..
Chị ơi, em từng nói, bất kể ngày nào trong năm cũng chẳng quan trọng bằng Tế,t ít nhất, với em là vậy. Là bởi vì Tết, mang một mùi hương đặc trưng, là lạ.
Đi học xa, may mắn quen biết chị để mỗi lúc có bồn chồn, khắc khoải cũng có người nghe em. Về quê, có vỏn vẹn một tuần, nhưng nơi ấy chứa chấp em dẫu cho trong lòng đã nhạt nhòa yêu thương ít nhiều. Em kỳ vọng biết bao nơi này sẽ trả lại "chính mình" cho em, và kỳ thực là em đã không thất vọng.
Như kiểu em có thể hài lòng với hầu hết những giá trị (vật chất lẫn tinh thần) nơi này sẵn có. Như kiểu em không phải lo rằng nơi em muốn đến chơi sẽ đóng cửa, bởi "nơi đây nhỏ xíu à", lượn một tí là có chốn dung thân. Như kiểu em ngơ ngác đứng trước cửa nhà đóng sầm lại, người lạnh căm thì cô hàng xóm hồ hởi hỏi han "Ủa nhà đi hong nói con hả? Mới đi đó con, con gọi điện thử coi. Trời ơi, gọi gọi thử đi con, mà con ra đằng sau coi nhà sau có mở cửa hong [...]". Như kiểu cho dù em có lỡ bị bỏ lại cái ngày hôm đó cũng không mảy may lo lắng, mà còn dự tính sẵn trong đầu là sẽ đi đâu đó tung hoành.
View attachment 15729
Cả nhà đi ra ngoại thành, nơi mà mồ mã tổ tiên bao đời đã lặng lẽ ngủ yên dưới mấy tấc đất. Em hối hả bắt chuyến xe trong đêm khuya để về kịp bình minh nhưng cả nhà đã đi trước mất rồi. Và vì đây là quê em, đúng vậy, nên em sẽ chẳng mảy may lo sợ, mà còn thích thú vì sẽ được thưởng thức vị Tết một cách đậm đà hơn trong từng bước thong dong về vườn, ở tít ngoại ô. Rồi thì em sẽ lang thang hết cái đường hoa lẫn bến sông và không chụp một tấm ảnh nào cả vì đơn giản là em không thích như thế, chỉ thích thả bộ thôi.
Như kiểu năm nào cũng vậy, cả nhà ngoại em sẽ thức đến giao thừa xem pháo hoa, mỗi nhà cúng một mâm trước cửa, diện đồ thật đẹp, chụp hình, rồi lần lượt từ bé đến lớn chúc tết nhận lì xì. Ông bà ngoại hãy còn mạnh khoẻ, và thật may mắn cho em là năm nào cũng được rất nhiều lời chúc, lời khuyên từ người đi trước. Đi ăn khuya cùng nhau đến gần hai giờ sáng cũng không thể thiếu, để cầu cho một năm an lành.
Như kiểu mồng một Tết em sẽ không phải vắt não nghĩ suy đến chuyện đi đâu, vì mười cái chùa là mục tiêu hằng năm của mẹ con em rồi. Như kiểu phải cho em xin xăm ở một chùa và đình em mới chịu rời nơi ấy cơ. Như kiểu bất kỳ cuộc hẹn nào của em với đám bạn cũng ngẫu hứng, và nơi đây, em sẵn sàng mặt dày ngồi sau để con gái chở đi chơi. Như kiểu hai đứa hẹn hò xong rồi, em nhờ bạn ấy quăng em đâu đó giữa phố rồi em sẽ nhởn nhơ đi dạo đến khi nào em thích.
View attachment 15730
Như kiểu em không còn khái niệm về thời gian khi ở đây nữa, Như kiểu cho dù em có đang ở địa điểm nào của chốn này đi chăng nữa, em vẫn thích thú, tí ta tí tởn tìm đường về. Như kiểu em sẽ lười đi chơi, chỉ nằm ở nhà như con lợn rồi mẹ dắt đâu đi đó.
... Và như kiểu em nghĩ miết về "love note" của chị, viết cho em và các bạn khác nữa trong nhóm, cách đây một năm: "Và em biết không, có nhiều người muốn yêu thương em lắm!". Thế mà, em cứ mãi nhìn ngó đâu đâu không chị ơi, dẫu cho Tết cho bị bao nhiêu người gán ghép cho rằng nó đã bị bão hoà, nhưng với em, Tết vẫn mặn mà yêu thương!
NƠI NÀY
Quay lại nơi mình đang sinh sống và học tập, dường như cứ lúc nào nhốt mình trong phòng là y như rằng sẽ nghĩ vu vơ vớ vẩn, và làm gì cũng lo nghĩ vẩn vơ. Bao giờ cũng thế, khi đã vấn vương không khí, hình ảnh của chốn nào rồi, có chăng đi đâu, làm gì cũng nghĩ về nó? Về một góc quê nhuộm nắng, không phải rúc vào chăn vẫn chưa thấy ấm. Vì một cớ, rằng nắng ấm đã tràn về rồi mà lòng người hãy còn lạnh căm.
View attachment 15731
(Ảnh: sưu tầm)
Thể loại: Tản văn
Tác Phẩm: Tết bình yên
Tác giả: ThiênÂn
QUÊ EM..
Chị ơi, em từng nói, bất kể ngày nào trong năm cũng chẳng quan trọng bằng Tế,t ít nhất, với em là vậy. Là bởi vì Tết, mang một mùi hương đặc trưng, là lạ.
Đi học xa, may mắn quen biết chị để mỗi lúc có bồn chồn, khắc khoải cũng có người nghe em. Về quê, có vỏn vẹn một tuần, nhưng nơi ấy chứa chấp em dẫu cho trong lòng đã nhạt nhòa yêu thương ít nhiều. Em kỳ vọng biết bao nơi này sẽ trả lại "chính mình" cho em, và kỳ thực là em đã không thất vọng.
Như kiểu em có thể hài lòng với hầu hết những giá trị (vật chất lẫn tinh thần) nơi này sẵn có. Như kiểu em không phải lo rằng nơi em muốn đến chơi sẽ đóng cửa, bởi "nơi đây nhỏ xíu à", lượn một tí là có chốn dung thân. Như kiểu em ngơ ngác đứng trước cửa nhà đóng sầm lại, người lạnh căm thì cô hàng xóm hồ hởi hỏi han "Ủa nhà đi hong nói con hả? Mới đi đó con, con gọi điện thử coi. Trời ơi, gọi gọi thử đi con, mà con ra đằng sau coi nhà sau có mở cửa hong [...]". Như kiểu cho dù em có lỡ bị bỏ lại cái ngày hôm đó cũng không mảy may lo lắng, mà còn dự tính sẵn trong đầu là sẽ đi đâu đó tung hoành.
View attachment 15729
Cả nhà đi ra ngoại thành, nơi mà mồ mã tổ tiên bao đời đã lặng lẽ ngủ yên dưới mấy tấc đất. Em hối hả bắt chuyến xe trong đêm khuya để về kịp bình minh nhưng cả nhà đã đi trước mất rồi. Và vì đây là quê em, đúng vậy, nên em sẽ chẳng mảy may lo sợ, mà còn thích thú vì sẽ được thưởng thức vị Tết một cách đậm đà hơn trong từng bước thong dong về vườn, ở tít ngoại ô. Rồi thì em sẽ lang thang hết cái đường hoa lẫn bến sông và không chụp một tấm ảnh nào cả vì đơn giản là em không thích như thế, chỉ thích thả bộ thôi.
Như kiểu năm nào cũng vậy, cả nhà ngoại em sẽ thức đến giao thừa xem pháo hoa, mỗi nhà cúng một mâm trước cửa, diện đồ thật đẹp, chụp hình, rồi lần lượt từ bé đến lớn chúc tết nhận lì xì. Ông bà ngoại hãy còn mạnh khoẻ, và thật may mắn cho em là năm nào cũng được rất nhiều lời chúc, lời khuyên từ người đi trước. Đi ăn khuya cùng nhau đến gần hai giờ sáng cũng không thể thiếu, để cầu cho một năm an lành.
Như kiểu mồng một Tết em sẽ không phải vắt não nghĩ suy đến chuyện đi đâu, vì mười cái chùa là mục tiêu hằng năm của mẹ con em rồi. Như kiểu phải cho em xin xăm ở một chùa và đình em mới chịu rời nơi ấy cơ. Như kiểu bất kỳ cuộc hẹn nào của em với đám bạn cũng ngẫu hứng, và nơi đây, em sẵn sàng mặt dày ngồi sau để con gái chở đi chơi. Như kiểu hai đứa hẹn hò xong rồi, em nhờ bạn ấy quăng em đâu đó giữa phố rồi em sẽ nhởn nhơ đi dạo đến khi nào em thích.
View attachment 15730
Như kiểu em không còn khái niệm về thời gian khi ở đây nữa, Như kiểu cho dù em có đang ở địa điểm nào của chốn này đi chăng nữa, em vẫn thích thú, tí ta tí tởn tìm đường về. Như kiểu em sẽ lười đi chơi, chỉ nằm ở nhà như con lợn rồi mẹ dắt đâu đi đó.
... Và như kiểu em nghĩ miết về "love note" của chị, viết cho em và các bạn khác nữa trong nhóm, cách đây một năm: "Và em biết không, có nhiều người muốn yêu thương em lắm!". Thế mà, em cứ mãi nhìn ngó đâu đâu không chị ơi, dẫu cho Tết cho bị bao nhiêu người gán ghép cho rằng nó đã bị bão hoà, nhưng với em, Tết vẫn mặn mà yêu thương!
NƠI NÀY
Quay lại nơi mình đang sinh sống và học tập, dường như cứ lúc nào nhốt mình trong phòng là y như rằng sẽ nghĩ vu vơ vớ vẩn, và làm gì cũng lo nghĩ vẩn vơ. Bao giờ cũng thế, khi đã vấn vương không khí, hình ảnh của chốn nào rồi, có chăng đi đâu, làm gì cũng nghĩ về nó? Về một góc quê nhuộm nắng, không phải rúc vào chăn vẫn chưa thấy ấm. Vì một cớ, rằng nắng ấm đã tràn về rồi mà lòng người hãy còn lạnh căm.
View attachment 15731
(Ảnh: sưu tầm)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: