Bài tham dự cuộc thi "Mùa Hè Của Tôi"
Tác Phẩm: Nụ cười của Nắng và nước mắt của Mưa
Tác giả: Winmy
Thể loại: Tản văn
Nụ cười của Nắng và nước mắt của Mưa
Mùa Hạ là mùa của Nắng! Ờ, phải rồi nhỉ? Mùa Hạ là mùa của Nắng!
Trong veo và lấp lánh như thủy tinh dưới Nắng rát bỏng...
Nắng bình yên trong buổi trưa hè oi ả, với xanh rì cây lá trong vườn, nắng khẽ lọt qua tán lá, vương vãi trên nền đất, nhảy múa theo chiều gió nhẹ, nhảy múa theo tiếng hò vọng lại ngoài xa. Nắng còn vương trên vấn trên tán cây, cánh hoa đang đua sắc rực rỡ, nào là màu đỏ, vàng, cam, hồng ... hay trắng tinh khiết!
Nắng thật đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa đầy hão huyền bởi màu vàng thuần túy của nó. Đúng rồi, nắng có màu vàng! Màu vàng là màu của ánh sáng tác động lên, màu vàng là màu của ánh sáng không đơn sắc. Màu vàng là một loại màu sáng gây cảm giác vui vẻ nhưng cũng vô cùng chói lóa như Mặt Trời với Mặt Trăng vậy! À mà ta có liên tưởng như vậy cũng là lẽ phải thôi! Nắng là đứa con nghịch ngợm của Mặt Trời nóng bỏng mà! Nhưng.. có lúc tôi lại thấy Nắng thật dịu dàng, giống như lời hát của Donovan trong ca khúc Mellow Yellow vậy!
I'm just mad about saffron
A-saffron's mad about me
I'm-a just mad about saffron
She's just mad about me
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow
I'm just mad about fourteen
Fourteen's mad about me
I'm-a just mad about a-fourteen
A-she's just mad about me
They call me mellow yellow
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow
Born-a high forever to fly
A-wind-a velocity nil
Born-a high forever to fly
If you want, your cup I will fill
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow
Những âm thanh ngọt ngào, êm dịu đó rót vào tai tôi, cứ như phép thôi miên làm cho Nắng dịu dàng hơn vậy! Cơ mà màu vàng thật đa sắc thái! Lúc thì dịu dàng như lời hát, lúc lại vui vẻ như những đứa trẻ mới lớn nghịch ngơm, lúc thì lại mệt mỏi, ủ rũ như người bị ốm, đôi khi lại mang vẻ uy nghiêm của các vị Hoàng đế Trung Hoa xưa,... Dù nắng thế nào nhưng cũng thật đẹp, thật kiêu sa mà rực rỡ, chói lóa nhưng những vì sao xa tít trong dải ngân hà bao la trong vũ trụ đầy rẫy sự hiểm nguy kia.
Không có Nắng thì mùa Hạ sao còn ý nghĩa? Không có nắng sao cảm nhận được sự sinh sôi, nảy nở của vạn vật xung quanh?... Không có nắng sao tan được lớp sương mù dày đặc từ đêm qua còn đọng lại?
Nhưng Nắng cũng thật ích kỉ nhỉ? Ừ, phải! Nắng là những đứa con nghịch ngợm của Mặt Trời chói chang và kiêu hãnh! Nắng cũng cướp dần đi màu đỏ ngắt của hoa Học Trò, để lại là đỏ cam, Nắng cũng cướp đi những phút giây bạn bè bên nhau trước ngưỡng cửa học đường, để bao người phải thương nhớ, hoài mong? Ích kỉ quá,Nắng ơi! Nắng hiện diện và thấy nhạt nhòa siết bao, thật vô hình, như đám khói nâu đang tan dần trong không gian tĩnh mịch vậy! Cũng như thời gian và cuộc sống vẫn luôn dắt tay nhau đi qua để lại bao miền kí ức hoang hoải của đời người… chậm rãi. Để rồi khắc vào đâu đó những nỗi đau, mênh mông vô cùng tận… Những vết thương của quá khứ, của tình yêu bao trùm hết cả nhưng rồi cũng sẽ chảy trôi như nước bào mòn đá cuội… như biển mãi xô bờ cát sẽ lao xao. Thoáng như vô hư, thoáng như chưa từng thấy, Nắng không xuyến xao nơi đây sao? Nắng đến rồi lại đi, Nắng tan biến trong không gian làm người khác phải ngoái nhìn mà ngẫm nghĩ! Dù Nắng có phai tàn trong không gian không có nghĩa là Nắng đi mất, Nắng sẽ trở về thôi, trở về khi tiếng ve đã ngập tràn đường phố, khi tiếng biển vỗ về lặng nghe tiếng sóng âm vang đâu đây... Nắng sẽ về khi mùa Hạ đến! Nắng chậm chạp trong từng giây, từng phút. Đó là quy luật của cuộc sống, cũng giống như con người được sinh ra rồi cũng đến lúc phải tạm biệt cuộc sống vậy!, Nắng luôn bâng khuâng. Nắng vui vẻ, Nắng luôn cười!
Nhưng... Mưa lại khác! Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, Mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man…Trái lại với Nắng luôn luôn vui vẻ thì Mưa lại buồn phiền.
Nắng cười- Mưa khóc
Nắng hạnh phúc- Mưa khổ đau
Nắng kiêu kì- Mưa tự ti
Thật buồn cười làm sao! Mưa và Nắng luôn đối ngược lại nhau? Không, Mưa và Nắng đều có lúc vui, lúc buồn, đều có ganh ghét, đố kị cả!
Mưa làm ta cảm nhận được cái lạnh của những giọt nước rơi trên cành lá, rơi vội vã xuống nền đất từng hạt từng hạt liên hồi. Nước Mưa tung tóe cả một góc trời, cảnh vật dường như mờ hẳn đi qua tầm nhìn của ta bị che phủ bởi cơn mưa phía trước. Và phía trước chỉ toàn nước và nước mà thôi…Mưa tuy đẹp nhưng buồn, mưa nhiều cảm xúc nhưng cũng nhiều kỉ niệm……
...
Sau cơn Mưa, mặt nước mênh mông phẳng lặng bị phá vỡ bởi những giọt Mưa tí tách rơi chầm chậm…nhẹ nhàng và sâu lắng từ chính những giọt Mưa đọng lại... trên phễu lá! Mưa khiến vạn vật ướt nhèm, Mưa rơi vào mặt đau rát, để ta thật nhất về Mưa! Để lòng chợt thấy nhớ thương về một quá khứ, nhưng cũng lại chẳng muốn nhớ! Ta tránh Mưa, ta sợ mưa, sợ ướt, sợ... Buồn- đó chính là tâm trạng của Mưa. Mưa được Chúa Trời tạo ra để an ủi, xoa dịu và đồng cảm nỗi đau của mỗi tâm hồn con người! Có lúc, Mưa lại là hiện thân của sự đố kị, muốn làm tan biến mất ánh sáng vàng rực rỡ của Nắng. Cũng vì vậy mà chẳng bao giờ Mưa và Nắng cùng xuất hiện trên bầu trời trong xanh kia cả!
Mà nếu cả thì thật đẹp!
Lấp lánh, lung linh, nhìn thật huyền ảo tựa như vô hư dưới lớp màu của muôn vật sự hòa quện giữa Mưa và Nắng... Thật tuyệt diệu, nhưng nó cũng thật dễ biến mất, chỉ trong phút chốc thôi!
...
Mưa ướt- Nắng khô ráo.
Mưa lạnh-Nắng ấm áp.
Hai cảm giác trái ngược nhau nhưng lại đều sống trong cảm giác của mỗi người.
Cảm nhận của từng người về Nắng, về Mưa rất khác nhau. Đó là vì tâm hồn trong mỗi chúng ta. Chẳng sao cả, ai nói gì là mặc ai! Có một tâm hồn đẹp, mong manh nhưng dễ vỡ chẳng có gì sai cả, mà chính đó, nó lại là nét đẹp riêng của mỗi tam hồn! Ai cũng chẳng từng có “Nụ cười của Nắng và nước mắt của Mưa”!?
P/S: Đây là lần đầu tiên Win viết tản văn, còn nhiều sai sót mong mn bỏ qua cho!
Tác Phẩm: Nụ cười của Nắng và nước mắt của Mưa
Tác giả: Winmy
Thể loại: Tản văn
Nụ cười của Nắng và nước mắt của Mưa
Mùa Hạ là mùa của Nắng! Ờ, phải rồi nhỉ? Mùa Hạ là mùa của Nắng!
Trong veo và lấp lánh như thủy tinh dưới Nắng rát bỏng...
Nắng bình yên trong buổi trưa hè oi ả, với xanh rì cây lá trong vườn, nắng khẽ lọt qua tán lá, vương vãi trên nền đất, nhảy múa theo chiều gió nhẹ, nhảy múa theo tiếng hò vọng lại ngoài xa. Nắng còn vương trên vấn trên tán cây, cánh hoa đang đua sắc rực rỡ, nào là màu đỏ, vàng, cam, hồng ... hay trắng tinh khiết!
Nắng thật đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa đầy hão huyền bởi màu vàng thuần túy của nó. Đúng rồi, nắng có màu vàng! Màu vàng là màu của ánh sáng tác động lên, màu vàng là màu của ánh sáng không đơn sắc. Màu vàng là một loại màu sáng gây cảm giác vui vẻ nhưng cũng vô cùng chói lóa như Mặt Trời với Mặt Trăng vậy! À mà ta có liên tưởng như vậy cũng là lẽ phải thôi! Nắng là đứa con nghịch ngợm của Mặt Trời nóng bỏng mà! Nhưng.. có lúc tôi lại thấy Nắng thật dịu dàng, giống như lời hát của Donovan trong ca khúc Mellow Yellow vậy!
I'm just mad about saffron
A-saffron's mad about me
I'm-a just mad about saffron
She's just mad about me
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow
I'm just mad about fourteen
Fourteen's mad about me
I'm-a just mad about a-fourteen
A-she's just mad about me
They call me mellow yellow
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow
Born-a high forever to fly
A-wind-a velocity nil
Born-a high forever to fly
If you want, your cup I will fill
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow (Quite rightly)
They call me mellow yellow
Những âm thanh ngọt ngào, êm dịu đó rót vào tai tôi, cứ như phép thôi miên làm cho Nắng dịu dàng hơn vậy! Cơ mà màu vàng thật đa sắc thái! Lúc thì dịu dàng như lời hát, lúc lại vui vẻ như những đứa trẻ mới lớn nghịch ngơm, lúc thì lại mệt mỏi, ủ rũ như người bị ốm, đôi khi lại mang vẻ uy nghiêm của các vị Hoàng đế Trung Hoa xưa,... Dù nắng thế nào nhưng cũng thật đẹp, thật kiêu sa mà rực rỡ, chói lóa nhưng những vì sao xa tít trong dải ngân hà bao la trong vũ trụ đầy rẫy sự hiểm nguy kia.
Không có Nắng thì mùa Hạ sao còn ý nghĩa? Không có nắng sao cảm nhận được sự sinh sôi, nảy nở của vạn vật xung quanh?... Không có nắng sao tan được lớp sương mù dày đặc từ đêm qua còn đọng lại?
Nhưng Nắng cũng thật ích kỉ nhỉ? Ừ, phải! Nắng là những đứa con nghịch ngợm của Mặt Trời chói chang và kiêu hãnh! Nắng cũng cướp dần đi màu đỏ ngắt của hoa Học Trò, để lại là đỏ cam, Nắng cũng cướp đi những phút giây bạn bè bên nhau trước ngưỡng cửa học đường, để bao người phải thương nhớ, hoài mong? Ích kỉ quá,Nắng ơi! Nắng hiện diện và thấy nhạt nhòa siết bao, thật vô hình, như đám khói nâu đang tan dần trong không gian tĩnh mịch vậy! Cũng như thời gian và cuộc sống vẫn luôn dắt tay nhau đi qua để lại bao miền kí ức hoang hoải của đời người… chậm rãi. Để rồi khắc vào đâu đó những nỗi đau, mênh mông vô cùng tận… Những vết thương của quá khứ, của tình yêu bao trùm hết cả nhưng rồi cũng sẽ chảy trôi như nước bào mòn đá cuội… như biển mãi xô bờ cát sẽ lao xao. Thoáng như vô hư, thoáng như chưa từng thấy, Nắng không xuyến xao nơi đây sao? Nắng đến rồi lại đi, Nắng tan biến trong không gian làm người khác phải ngoái nhìn mà ngẫm nghĩ! Dù Nắng có phai tàn trong không gian không có nghĩa là Nắng đi mất, Nắng sẽ trở về thôi, trở về khi tiếng ve đã ngập tràn đường phố, khi tiếng biển vỗ về lặng nghe tiếng sóng âm vang đâu đây... Nắng sẽ về khi mùa Hạ đến! Nắng chậm chạp trong từng giây, từng phút. Đó là quy luật của cuộc sống, cũng giống như con người được sinh ra rồi cũng đến lúc phải tạm biệt cuộc sống vậy!, Nắng luôn bâng khuâng. Nắng vui vẻ, Nắng luôn cười!
Nhưng... Mưa lại khác! Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, Mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man…Trái lại với Nắng luôn luôn vui vẻ thì Mưa lại buồn phiền.
Nắng cười- Mưa khóc
Nắng hạnh phúc- Mưa khổ đau
Nắng kiêu kì- Mưa tự ti
Thật buồn cười làm sao! Mưa và Nắng luôn đối ngược lại nhau? Không, Mưa và Nắng đều có lúc vui, lúc buồn, đều có ganh ghét, đố kị cả!
Mưa làm ta cảm nhận được cái lạnh của những giọt nước rơi trên cành lá, rơi vội vã xuống nền đất từng hạt từng hạt liên hồi. Nước Mưa tung tóe cả một góc trời, cảnh vật dường như mờ hẳn đi qua tầm nhìn của ta bị che phủ bởi cơn mưa phía trước. Và phía trước chỉ toàn nước và nước mà thôi…Mưa tuy đẹp nhưng buồn, mưa nhiều cảm xúc nhưng cũng nhiều kỉ niệm……
...
Sau cơn Mưa, mặt nước mênh mông phẳng lặng bị phá vỡ bởi những giọt Mưa tí tách rơi chầm chậm…nhẹ nhàng và sâu lắng từ chính những giọt Mưa đọng lại... trên phễu lá! Mưa khiến vạn vật ướt nhèm, Mưa rơi vào mặt đau rát, để ta thật nhất về Mưa! Để lòng chợt thấy nhớ thương về một quá khứ, nhưng cũng lại chẳng muốn nhớ! Ta tránh Mưa, ta sợ mưa, sợ ướt, sợ... Buồn- đó chính là tâm trạng của Mưa. Mưa được Chúa Trời tạo ra để an ủi, xoa dịu và đồng cảm nỗi đau của mỗi tâm hồn con người! Có lúc, Mưa lại là hiện thân của sự đố kị, muốn làm tan biến mất ánh sáng vàng rực rỡ của Nắng. Cũng vì vậy mà chẳng bao giờ Mưa và Nắng cùng xuất hiện trên bầu trời trong xanh kia cả!
Mà nếu cả thì thật đẹp!
Lấp lánh, lung linh, nhìn thật huyền ảo tựa như vô hư dưới lớp màu của muôn vật sự hòa quện giữa Mưa và Nắng... Thật tuyệt diệu, nhưng nó cũng thật dễ biến mất, chỉ trong phút chốc thôi!
...
Mưa ướt- Nắng khô ráo.
Mưa lạnh-Nắng ấm áp.
Hai cảm giác trái ngược nhau nhưng lại đều sống trong cảm giác của mỗi người.
Cảm nhận của từng người về Nắng, về Mưa rất khác nhau. Đó là vì tâm hồn trong mỗi chúng ta. Chẳng sao cả, ai nói gì là mặc ai! Có một tâm hồn đẹp, mong manh nhưng dễ vỡ chẳng có gì sai cả, mà chính đó, nó lại là nét đẹp riêng của mỗi tam hồn! Ai cũng chẳng từng có “Nụ cười của Nắng và nước mắt của Mưa”!?
P/S: Đây là lần đầu tiên Win viết tản văn, còn nhiều sai sót mong mn bỏ qua cho!
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: