Trần Văn Thiên
New member
- Xu
- 0
MÙA HÈ KỈ NIỆM
Hè về! Phải, hè về mang theo những kỉ niệm trong vạt nắng vàng, trong tiếng ve râm ran sau các chòm lá và thổn thức mãi trong trái tim tôi.
Tôi đắm chìm trong bao xúc cảm ùa về như cơn gió ngày hè, để một lần được chạm vào nỗi nhớ, cho tôi đến gần hơn với những giấc mơ êm đềm của tuổi thơ.
Trong giấc mơ hiện về, tôi thấy có cánh diều bay lượn trên nền trời xanh, có tiếng những đứa bé chân chất mộc mạc đang nô đùa, có tiếng sáo diều vi vu trầm bổng và tôi được hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp.Tôi mải miết chạy theo cánh diều tuổi thơ, cùng tiếng cười sảng khoái và ánh mắt sáng trong nhìn lên bầu trời xanh biếc, có tiếng dế gáy văng vẳng cùng những trò chơi đầy thú vị và vui tươi. Những ngày hè yên bình cứ trôi qua như thế, vô cùng tươi đẹp và rất ngây thơ.
Bất chấp cái gay gắt của nắng hè, tôi cùng chúng bạn vẫn lẻn ra khỏi nhà để chạy theo các trò chơi cuốn hút, tinh nghịch. Bao nhiêu là niềm vui, là những kỉ niệm trong sáng, thơ dại. Tôi vẫn nhớ có nhiều buổi trưa hè, đợi lúc cả gia đình đã đi ngủ, tôi rón rén bước ra khỏi giường, chạy băng ra đám ruộng gần nhà- nơi gọi là “căn cứ điểm” của “tập đoàn” chúng tôi- để tham gia vào một “chiến dịch” , mà bọn tôi vẫn ví von là “Ra quân vì những chú dế dũng mãnh”. Nói cho văn chương thế thôi, chứ thực ra chúng tôi đã chuẩn bị những chú dế khỏe mạnh, cứng rắn mà mọi người bắt được từ chiều hôm trước và bây giờ thì… cùng nhau “thách đấu”. Cuộc tranh tài cũng có luật chơi, bảng chơi đàng hoàng nhé. Luật chơi là một đấu một,theo kiểu loại trực tiếp, phân thành nhiều bảng ,mỗi bảng gồm nhiều “tráng sĩ”, các “tráng sĩ” được đặt số để phân biệt với nhau. Giải thưởng giành cho người chiến thắng là một “chiến lợi phẩm” do chúng tôi kiếm được sau khi dạo hết các vườn trái cây trong làng. Nhưng để có được một chiến thắng vẻ vang đó, đâu phải là chuyện dễ, phải có sự “đầu tư” của chúng tôi, cả mồ hôi và công sức, có khi còn xảy ra mâu thuẫn.
Buổi chiều hôm trước là cả một quá trình dài tìm kiếm ròng rã của một “tập đoàn” “bất phân thắng bại”-chúng tôi vẫn hay gọi vui như thế-tìm những con dế ưng ý. Chúng tôi ùa ra, với một tâm trạng hăng hái nhất, một lòng quyết tâm bắt được con dế xứng đáng với ngôi vị “bá chủ”. Cả một thửa ruộng vui như ngày hội, đứa nào đứa nấy mình mẩy đầy bụi bẩn nhưng luôn nở trên môi nụ cười- một nụ cười trong sáng của tuổi thơ. Thỉnh thoảng, có một đứa trong bọn mừng rỡ tuyên bố trước “bàn dân thiên hạ” về “thành tích” mới gặt hái được của mình. Và sau đó, cả bọn xúm lại “chiêm ngưỡng” xem “tráng sĩ” tương lai hình dạng ra sao, có một đứa bĩu môi: “ Ôi trời, dế này mà đòi làm “bá chủ” à, còn thua xa con của ta!”.Thế là chúng tôi cãi cọ ầm ĩ, chả đứa nào nhường đứa nào, đến khi trăng lên mới về đến nhà, mặt mọi người đều rạng rỡ vì trong tay ai cũng có ít nhất một con dế để ngày mai “khiêu chiến”.
Tối hôm đó, tôi không thể nào ngủ được vì lo cho trận đấu trưa mai, không biết “tráng sĩ” của mình có hoàn thành được “ trọng trách”, để tôi giữ được ngôi vị “ chủ của bá chủ” ở mùa trước hay không. Con dế trong hộp vẫn gáy râm ran, tiếng gáy thật kêu, thật oai làm cho tôi càng xốn xang. Con mà tôi tìm được thuộc loại dế lửa, một trong những con hăng nhất, “máu” nhất và oai vệ nhất ( theo tôi đánh giá là như thế).Đôi cánh nó màu đen tuyền, hai cái “ăng-ten” nhọn, nhạy bén, cả đôi càng mẫm bóng, chắc khỏe đầy sức mạnh có thể hạ gục bất kì đối thủ nào. Lo thì lo thế thôi chứ tôi vẫn tự an ủi mình “Phen này ta sẽ thắng”.
Trưa hôm sau, các “tráng sĩ” được chúng tôi giao cho “nhiệm vụ” quan trọng là phải chiến thắng đối thủ bằng tất cả sức mạnh và tinh thần của một… “anh hùng thượng võ”. Và muốn có được điều đó, trước lúc chiến đấu, chúng tôi cũng đã làm công tác tinh thần “đầy đủ” để “động viên” các “tráng sĩ” bằng những sợi cỏ tươi thật tươi, những ngụm nước trong lành, không những thế, các “ tráng sĩ” được chúng tôi “nâng như nâng trứng” và chăm sóc chu đáo như một “đệ tử” thực thụ.
Trận đấu bắt đầu…
Hai con dế thoạt đầu ra oai với nhau, đôi cánh cứ tung lên tung xuống đầy nguy hiểm chờ “ đối phương” ra đòn để được thế tấn công, nhưng con dế của tôi, vốn là “ con nhà võ” nên đã chủ động tấn công trước. Thế là con dế kia bị giật một cú khá mạnh va vào vách hộp (tạm gọi là vách “khán đài”), cố gượng dậy chống trả quyết liệt. Bọn trẻ chúng tôi vẫn ra sức hò hét cỗ vũ, y như đang xem một chương trình “bốc-sin” trên tivi. Và thế là con dế lửa của tôi kháng cự lại anh dũng, sức mạnh trong nó như “bốc lên” , trải qua các cú giật, đạp, chọi vào nhau, kết quả là dành một chiến thắng vẻ vang trong ván đầu. Ngay sau đó, tôi phải giúp nó hồi phục sức lực y như một “vận động viên” mới vừa thi đấu cần phải hồi sức. Thật tự hào vì có một con dế dũng mãnh như thế!
Ảnh sưu tầm
Và sau hàng giờ đồng hồ, qua vòng một, vòng hai rồi vòng ba, cuối cùng “anh hùng” của tôi cũng lọt được vào vòng “chung kết”. Đối thủ của nó là một con dế rất đáng gờm, con nhà võ thực thụ, to lớn, vạm vỡ, tiếng gáy vang trời. Ái chà, muốn thắng con này chắc “cu cậu” của tôi không những dùng sức mạnh mà còn phải dùng đến “cái đầu”. Đúng như tôi dự đoán, trận chiến diễn ra nảy “ lửa” giữa hai “anh hùng” “ngang tài ngang sức”. Bọn tôi đứa nào cũng ráng hò hét thật to để tăng thêm phần gay cấn cho trận đấu. Tôi thì lo ngay ngáy cho Lửa của tôi, không biết nó có đau không, có giữ vững được “phong độ” để giành được chiến thắng cuối cùng không. Nhưng vẫn hy vọng và đặt niềm tin tưởng cho Lửa, miệng vẫn không ngừng động viên: “Cố lên, Lửa của anh!Cố lên!”… Và cuối cùng…sau những đòn đánh như trời gián từ đối phương, con dế của tôi vẫn chống trả quyết liệt và bền bỉ,vẫn tấn công “dữ dội”, bằng sức chịu đựng và “trí thông minh” của mình, nó đã dành chiến thắng một cách vẻ vang. Nó khẽ rung rung đôi cánh để bày tỏ “niềm vui chiến thắng”, gáy vang lên để “ăn mừng thành quả”.Nó đã trở thành “bá chủ dũng mãnh” để đưa tôi lại một lần nữa đăng quang “vô địch” trong mùa này. Nếu bây giờ, tôi có một cái cúp vàng hay cái huy chương nào đó thì tôi sẽ trao ngay cho Lửa vì tinh thần “fair-play” của nó rồi. Tôi sẽ chăm sóc nó thật chu đáo để xứng đáng với công sức mà nó đã bỏ ra. Giải thưởng cho chiến thắng của tôi (đúng hơn là của Lửa) là được hậu đãi một bữa trái cây ra trò (“chiến lợi phẩm” có được một cách chân chính đấy!). Trò đá dế đã mang đến cho tôi bao tiếng cười trong mùa hè rộn rã, lẫn trong đó là lòng kiêu hãnh trẻ thơ và niềm vui chiến thắng. “Ôi, thương mày quá, dế ơi!”
Mùa hè của tôi đã đi qua như thế, thật trong sáng và dễ thương. Đến bây giờ, khi đã lớn, mỗi lần nghe tiếng dế kêu, tôi thường tìm lại những kỉ niệm ấy để trở về là một cậu bé mười tuổi hay rong chơi ngày trước, tinh nghịch và hồn nhiên. Tôi nhớ đến một cuốn sách rất hay của Nguyễn Nhật Ánh, đó là “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Có phải bạn cũng đang khao khát một lần được như thế?…. Tuổi thơ ơi, xin gửi mong ước của tôi cho mùa hè tươi đẹp!
Phước hòa 27-04-2015
Hè về! Phải, hè về mang theo những kỉ niệm trong vạt nắng vàng, trong tiếng ve râm ran sau các chòm lá và thổn thức mãi trong trái tim tôi.
Tôi đắm chìm trong bao xúc cảm ùa về như cơn gió ngày hè, để một lần được chạm vào nỗi nhớ, cho tôi đến gần hơn với những giấc mơ êm đềm của tuổi thơ.
Trong giấc mơ hiện về, tôi thấy có cánh diều bay lượn trên nền trời xanh, có tiếng những đứa bé chân chất mộc mạc đang nô đùa, có tiếng sáo diều vi vu trầm bổng và tôi được hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp.Tôi mải miết chạy theo cánh diều tuổi thơ, cùng tiếng cười sảng khoái và ánh mắt sáng trong nhìn lên bầu trời xanh biếc, có tiếng dế gáy văng vẳng cùng những trò chơi đầy thú vị và vui tươi. Những ngày hè yên bình cứ trôi qua như thế, vô cùng tươi đẹp và rất ngây thơ.
Bất chấp cái gay gắt của nắng hè, tôi cùng chúng bạn vẫn lẻn ra khỏi nhà để chạy theo các trò chơi cuốn hút, tinh nghịch. Bao nhiêu là niềm vui, là những kỉ niệm trong sáng, thơ dại. Tôi vẫn nhớ có nhiều buổi trưa hè, đợi lúc cả gia đình đã đi ngủ, tôi rón rén bước ra khỏi giường, chạy băng ra đám ruộng gần nhà- nơi gọi là “căn cứ điểm” của “tập đoàn” chúng tôi- để tham gia vào một “chiến dịch” , mà bọn tôi vẫn ví von là “Ra quân vì những chú dế dũng mãnh”. Nói cho văn chương thế thôi, chứ thực ra chúng tôi đã chuẩn bị những chú dế khỏe mạnh, cứng rắn mà mọi người bắt được từ chiều hôm trước và bây giờ thì… cùng nhau “thách đấu”. Cuộc tranh tài cũng có luật chơi, bảng chơi đàng hoàng nhé. Luật chơi là một đấu một,theo kiểu loại trực tiếp, phân thành nhiều bảng ,mỗi bảng gồm nhiều “tráng sĩ”, các “tráng sĩ” được đặt số để phân biệt với nhau. Giải thưởng giành cho người chiến thắng là một “chiến lợi phẩm” do chúng tôi kiếm được sau khi dạo hết các vườn trái cây trong làng. Nhưng để có được một chiến thắng vẻ vang đó, đâu phải là chuyện dễ, phải có sự “đầu tư” của chúng tôi, cả mồ hôi và công sức, có khi còn xảy ra mâu thuẫn.
Buổi chiều hôm trước là cả một quá trình dài tìm kiếm ròng rã của một “tập đoàn” “bất phân thắng bại”-chúng tôi vẫn hay gọi vui như thế-tìm những con dế ưng ý. Chúng tôi ùa ra, với một tâm trạng hăng hái nhất, một lòng quyết tâm bắt được con dế xứng đáng với ngôi vị “bá chủ”. Cả một thửa ruộng vui như ngày hội, đứa nào đứa nấy mình mẩy đầy bụi bẩn nhưng luôn nở trên môi nụ cười- một nụ cười trong sáng của tuổi thơ. Thỉnh thoảng, có một đứa trong bọn mừng rỡ tuyên bố trước “bàn dân thiên hạ” về “thành tích” mới gặt hái được của mình. Và sau đó, cả bọn xúm lại “chiêm ngưỡng” xem “tráng sĩ” tương lai hình dạng ra sao, có một đứa bĩu môi: “ Ôi trời, dế này mà đòi làm “bá chủ” à, còn thua xa con của ta!”.Thế là chúng tôi cãi cọ ầm ĩ, chả đứa nào nhường đứa nào, đến khi trăng lên mới về đến nhà, mặt mọi người đều rạng rỡ vì trong tay ai cũng có ít nhất một con dế để ngày mai “khiêu chiến”.
Tối hôm đó, tôi không thể nào ngủ được vì lo cho trận đấu trưa mai, không biết “tráng sĩ” của mình có hoàn thành được “ trọng trách”, để tôi giữ được ngôi vị “ chủ của bá chủ” ở mùa trước hay không. Con dế trong hộp vẫn gáy râm ran, tiếng gáy thật kêu, thật oai làm cho tôi càng xốn xang. Con mà tôi tìm được thuộc loại dế lửa, một trong những con hăng nhất, “máu” nhất và oai vệ nhất ( theo tôi đánh giá là như thế).Đôi cánh nó màu đen tuyền, hai cái “ăng-ten” nhọn, nhạy bén, cả đôi càng mẫm bóng, chắc khỏe đầy sức mạnh có thể hạ gục bất kì đối thủ nào. Lo thì lo thế thôi chứ tôi vẫn tự an ủi mình “Phen này ta sẽ thắng”.
Trưa hôm sau, các “tráng sĩ” được chúng tôi giao cho “nhiệm vụ” quan trọng là phải chiến thắng đối thủ bằng tất cả sức mạnh và tinh thần của một… “anh hùng thượng võ”. Và muốn có được điều đó, trước lúc chiến đấu, chúng tôi cũng đã làm công tác tinh thần “đầy đủ” để “động viên” các “tráng sĩ” bằng những sợi cỏ tươi thật tươi, những ngụm nước trong lành, không những thế, các “ tráng sĩ” được chúng tôi “nâng như nâng trứng” và chăm sóc chu đáo như một “đệ tử” thực thụ.
Trận đấu bắt đầu…
Hai con dế thoạt đầu ra oai với nhau, đôi cánh cứ tung lên tung xuống đầy nguy hiểm chờ “ đối phương” ra đòn để được thế tấn công, nhưng con dế của tôi, vốn là “ con nhà võ” nên đã chủ động tấn công trước. Thế là con dế kia bị giật một cú khá mạnh va vào vách hộp (tạm gọi là vách “khán đài”), cố gượng dậy chống trả quyết liệt. Bọn trẻ chúng tôi vẫn ra sức hò hét cỗ vũ, y như đang xem một chương trình “bốc-sin” trên tivi. Và thế là con dế lửa của tôi kháng cự lại anh dũng, sức mạnh trong nó như “bốc lên” , trải qua các cú giật, đạp, chọi vào nhau, kết quả là dành một chiến thắng vẻ vang trong ván đầu. Ngay sau đó, tôi phải giúp nó hồi phục sức lực y như một “vận động viên” mới vừa thi đấu cần phải hồi sức. Thật tự hào vì có một con dế dũng mãnh như thế!
Ảnh sưu tầm
Và sau hàng giờ đồng hồ, qua vòng một, vòng hai rồi vòng ba, cuối cùng “anh hùng” của tôi cũng lọt được vào vòng “chung kết”. Đối thủ của nó là một con dế rất đáng gờm, con nhà võ thực thụ, to lớn, vạm vỡ, tiếng gáy vang trời. Ái chà, muốn thắng con này chắc “cu cậu” của tôi không những dùng sức mạnh mà còn phải dùng đến “cái đầu”. Đúng như tôi dự đoán, trận chiến diễn ra nảy “ lửa” giữa hai “anh hùng” “ngang tài ngang sức”. Bọn tôi đứa nào cũng ráng hò hét thật to để tăng thêm phần gay cấn cho trận đấu. Tôi thì lo ngay ngáy cho Lửa của tôi, không biết nó có đau không, có giữ vững được “phong độ” để giành được chiến thắng cuối cùng không. Nhưng vẫn hy vọng và đặt niềm tin tưởng cho Lửa, miệng vẫn không ngừng động viên: “Cố lên, Lửa của anh!Cố lên!”… Và cuối cùng…sau những đòn đánh như trời gián từ đối phương, con dế của tôi vẫn chống trả quyết liệt và bền bỉ,vẫn tấn công “dữ dội”, bằng sức chịu đựng và “trí thông minh” của mình, nó đã dành chiến thắng một cách vẻ vang. Nó khẽ rung rung đôi cánh để bày tỏ “niềm vui chiến thắng”, gáy vang lên để “ăn mừng thành quả”.Nó đã trở thành “bá chủ dũng mãnh” để đưa tôi lại một lần nữa đăng quang “vô địch” trong mùa này. Nếu bây giờ, tôi có một cái cúp vàng hay cái huy chương nào đó thì tôi sẽ trao ngay cho Lửa vì tinh thần “fair-play” của nó rồi. Tôi sẽ chăm sóc nó thật chu đáo để xứng đáng với công sức mà nó đã bỏ ra. Giải thưởng cho chiến thắng của tôi (đúng hơn là của Lửa) là được hậu đãi một bữa trái cây ra trò (“chiến lợi phẩm” có được một cách chân chính đấy!). Trò đá dế đã mang đến cho tôi bao tiếng cười trong mùa hè rộn rã, lẫn trong đó là lòng kiêu hãnh trẻ thơ và niềm vui chiến thắng. “Ôi, thương mày quá, dế ơi!”
Mùa hè của tôi đã đi qua như thế, thật trong sáng và dễ thương. Đến bây giờ, khi đã lớn, mỗi lần nghe tiếng dế kêu, tôi thường tìm lại những kỉ niệm ấy để trở về là một cậu bé mười tuổi hay rong chơi ngày trước, tinh nghịch và hồn nhiên. Tôi nhớ đến một cuốn sách rất hay của Nguyễn Nhật Ánh, đó là “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Có phải bạn cũng đang khao khát một lần được như thế?…. Tuổi thơ ơi, xin gửi mong ước của tôi cho mùa hè tươi đẹp!
Phước hòa 27-04-2015
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: