Mùa hè của tôi bắt đầu bằng một chuyến đi. Một chuyến đi cuối tháng 5. Lớp tôi tổ chức chuyến đi này đơn giản là chuyến du lịch tập thể thời cấp 3 như bao thế hệ trước. Và có lẽ việc đi du lịch đã trở thành một truyền thống ở trường tôi. Khi cô giáo nhắc tới vấn đề này thì chúng tôi đang chuẩn bị bước vào kì thi nên quả thực, tôi không mấy quan tâm. Sau kì thi, cô giáo gợi ý cho chúng tôi một địa điểm và cả kế hoạch. Lúc ấy, tôi cũng có hứng thú với kế hoạch của cô, nhưng chỉ một phần hứng thú.
Tôi mong đợi gì từ chuyến đi này? Những bức ảnh đẹp. Khoảng thời gian vui vẻ với các bạn. Và hai ngày rời khỏi nhà, tự lo cho bản thân. Đến khi đã xách balo lên xe và khởi hành, tôi vẫn nghĩ như vậy.
Ai đó đã nói: “cuộc đời thường không như bạn nghĩ.”. Tôi vẫn hiểu nó theo hướng tiêu cực, tức là mọi việc mình hi vọng sẽ khiến mình thất vọng. Nhưng sau này tôi mới biết, là tôi đã suy nghĩ thiếu sót quá rồi. Là tôi đã mong đợi những điều quá tầm thường rồi.
Trước chuyến đi, chúng ta vẫn có những suy nghĩ “ Sẽ làm gì? Sẽ mặc gì? Sẽ ăn gì?” nhưng có ai từng nghĩ “mình sẽ gặp ai” chưa? Sau này tôi mới hiểu, những con người mình gặp trong chuyến đi mới thực quan trọng. Họ có thể thay đổi kế hoạch chuyến đi của mình, hoặc thay đổi chính con người mình.
Địa điểm chúng tôi đến là bản Cỏi, một bản làng dân tộc nằm trong khu vực vườn quốc gia Xuân Sơn, tỉnh Phú Thọ. Nơi này còn khá mới mẻ với những người đi du lịch, bởi vậy mà dù đang mùa du lịch nhưng lượng khách tới đây không nhiều. Nhờ đó mà chúng tôi có được khoảng thời gian vô cùng thoải mái.
Điều làm tôi, và tất cả chúng tôi ấn tượng hơn cả nơi chúng tôi đến, là những người hướng dẫn viên. Các anh chị đi khá đông, họ đều là những người trẻ tuổi mang trong mình nhiệt huyết và sức sống dạt dào.
Chuyến đi kéo dài 2 ngày nhưng do đường xa, thời gian chúng tôi ở lại bản Cỏi chỉ tròn một ngày một đêm. Nhưng khi chúng ta làm những việc ý nghĩa với những người mình yêu quý, thì thời gian cũng không còn quan trọng nữa. Dù là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đó cũng khoảng thời gian tươi đẹp nhất, đáng nhớ nhất trong kì nghỉ hè cuối cùng của quãng đời học sinh. Sau này khi nhớ về thời cấp 3 áo trắng, chuyến đi đó, thực sự là kỉ niệm thanh xuân mãi mãi không quên.
Chiều hôm ấy trời nắng nhẹ, thời tiết vùng núi cũng khá dễ chịu. Chúng tôi phải chạy, đi và leo một quãng đường rừng núi khá dài, mà thực sự là rất dài. Tôi không biết liệu đây có phải lần đầu tiên tôi leo một ngọn núi cao như vậy không, quãng đường rừng trước đó đã đủ làm chân tôi rã rời rồi. Những đứa khoẻ hơn đi trước, vài đứa trong đó có tôi không lể leo tiếp, đành ngồi nghỉ lại giữa đường. Lúc dừng lại nghỉ, tôi mới biết anh vẫn luôn đi đằng sau chúng tôi. Thấy chúng tôi đuối sức giữa chừng, anh cổ vũ tinh thần cho chúng tôi và tiếp năng lượng. Tôi nhận ra những đồ ăn vặt tôi mang theo thật vô dụng, và cái hộp kẹo socola nhỏ của anh hữu ích quá. Gần chiều tối chúng tôi mới tới nơi. Điểm đến là một con suối, gần đó có thác nước mà tôi chẳng thể nhớ tên của nó. Cảm giác đôi chân mỏi rã rời lại thêm vài chỗ ngứa, buốt được ngâm vào dòng nước mát lạnh, nó thật khó tả, cái cảm giác đó vẫn luôn tồn tại trong tôi.
Thử thách chiều hôm ấy đã cho tôi hiểu thế nào là sức mạnh tuổi trẻ, tuổi trẻ điên cuồng. Tôi đã thấy được hơi thở tuổi trẻ mạnh mẽ bên trong chúng tôi. Cảm giác thử thách bản thân và những giây phút vui vẻ với mọi người ở suối đã đánh thức một phần ngủ quên trong tôi: muốn đi đây đó để khám phá, khám phá thế giới ngoài kia và thế giới trong tôi. Thi thoảng muốn có chuyến đi mệt không thở nổi, khiến nơi mình đi qua thật đặc biệt.
Tối hôm ấy, các anh chị đã cho chúng tôi một buổi tối khó quên nơi bản cao. Chúng tôi, quanh một đống lửa lớn, trò chuyện, hát hò, nhảy múa. Các anh chị đã dạy cho tôi nhiều điều mà chưa từng có ai nói với tôi, từ những lời họ nói và những việc họ làm.
“Những con người đó xuất hiện chỉ như lướt qua thanh xuân của tôi nhưng dấu ấn họ để lại thật rõ ràng. Từ khi đó, trong kỉ niệm thanh xuân của tôi luôn có một góc mang tên họ”.
Tuổi trẻ có được bao nhiêu, tuổi 17 lại đẹp như thế, trôi qua nhanh như chớp mắt. Lãng phí mất tuổi trẻ là sai lầm rất lớn, vĩnh viễn không có cơ hội nữa.
“Tuổi trẻ này phải thật vui vẻ, làm những điều mình thích, một chút thử thách, một chút điên cuồng và thật nhiều kỉ niệm. Nhất định phải để nó xứng đáng là quãng thời gian tươi đẹp nhất.”
Tuổi trẻ luôn vui vẻ. Ảnh sưu tầm
Ngày hôm sau trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức khi trở về tôi thấy hụt hẫng vô cùng. Ước gì thời gian kéo dài thêm! Ước gì không phải kết thúc nhanh như vậy! Ước gì không phải chia tay với anh chị! Ước gì…… Nhưng tôi đã học được một điều, dù không vui vẻ gì nhưng đó có lẽ là hành trang quan trọng để tôi trưởng thành:
“ Điều gì đến ắt sẽ đến, đến lúc phải đi hãy để cho lòng mình được nhẹ nhàng. Sau này sẽ gặp rất nhiều người, có rất nhiều mối quan hệ, nên bắt buộc phải học cách chia tay. Chỉ cần vẫn nhớ về nhau, thế là đủ. Tương lai còn dài, có duyên nhất định sẽ gặp lại.”
Và chúng tôi gọi đó là “tháng 5 không trở lại” …..
Tôi mong đợi gì từ chuyến đi này? Những bức ảnh đẹp. Khoảng thời gian vui vẻ với các bạn. Và hai ngày rời khỏi nhà, tự lo cho bản thân. Đến khi đã xách balo lên xe và khởi hành, tôi vẫn nghĩ như vậy.
Ai đó đã nói: “cuộc đời thường không như bạn nghĩ.”. Tôi vẫn hiểu nó theo hướng tiêu cực, tức là mọi việc mình hi vọng sẽ khiến mình thất vọng. Nhưng sau này tôi mới biết, là tôi đã suy nghĩ thiếu sót quá rồi. Là tôi đã mong đợi những điều quá tầm thường rồi.
Trước chuyến đi, chúng ta vẫn có những suy nghĩ “ Sẽ làm gì? Sẽ mặc gì? Sẽ ăn gì?” nhưng có ai từng nghĩ “mình sẽ gặp ai” chưa? Sau này tôi mới hiểu, những con người mình gặp trong chuyến đi mới thực quan trọng. Họ có thể thay đổi kế hoạch chuyến đi của mình, hoặc thay đổi chính con người mình.
Địa điểm chúng tôi đến là bản Cỏi, một bản làng dân tộc nằm trong khu vực vườn quốc gia Xuân Sơn, tỉnh Phú Thọ. Nơi này còn khá mới mẻ với những người đi du lịch, bởi vậy mà dù đang mùa du lịch nhưng lượng khách tới đây không nhiều. Nhờ đó mà chúng tôi có được khoảng thời gian vô cùng thoải mái.
Điều làm tôi, và tất cả chúng tôi ấn tượng hơn cả nơi chúng tôi đến, là những người hướng dẫn viên. Các anh chị đi khá đông, họ đều là những người trẻ tuổi mang trong mình nhiệt huyết và sức sống dạt dào.
Chuyến đi kéo dài 2 ngày nhưng do đường xa, thời gian chúng tôi ở lại bản Cỏi chỉ tròn một ngày một đêm. Nhưng khi chúng ta làm những việc ý nghĩa với những người mình yêu quý, thì thời gian cũng không còn quan trọng nữa. Dù là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đó cũng khoảng thời gian tươi đẹp nhất, đáng nhớ nhất trong kì nghỉ hè cuối cùng của quãng đời học sinh. Sau này khi nhớ về thời cấp 3 áo trắng, chuyến đi đó, thực sự là kỉ niệm thanh xuân mãi mãi không quên.
Chiều hôm ấy trời nắng nhẹ, thời tiết vùng núi cũng khá dễ chịu. Chúng tôi phải chạy, đi và leo một quãng đường rừng núi khá dài, mà thực sự là rất dài. Tôi không biết liệu đây có phải lần đầu tiên tôi leo một ngọn núi cao như vậy không, quãng đường rừng trước đó đã đủ làm chân tôi rã rời rồi. Những đứa khoẻ hơn đi trước, vài đứa trong đó có tôi không lể leo tiếp, đành ngồi nghỉ lại giữa đường. Lúc dừng lại nghỉ, tôi mới biết anh vẫn luôn đi đằng sau chúng tôi. Thấy chúng tôi đuối sức giữa chừng, anh cổ vũ tinh thần cho chúng tôi và tiếp năng lượng. Tôi nhận ra những đồ ăn vặt tôi mang theo thật vô dụng, và cái hộp kẹo socola nhỏ của anh hữu ích quá. Gần chiều tối chúng tôi mới tới nơi. Điểm đến là một con suối, gần đó có thác nước mà tôi chẳng thể nhớ tên của nó. Cảm giác đôi chân mỏi rã rời lại thêm vài chỗ ngứa, buốt được ngâm vào dòng nước mát lạnh, nó thật khó tả, cái cảm giác đó vẫn luôn tồn tại trong tôi.
Thử thách chiều hôm ấy đã cho tôi hiểu thế nào là sức mạnh tuổi trẻ, tuổi trẻ điên cuồng. Tôi đã thấy được hơi thở tuổi trẻ mạnh mẽ bên trong chúng tôi. Cảm giác thử thách bản thân và những giây phút vui vẻ với mọi người ở suối đã đánh thức một phần ngủ quên trong tôi: muốn đi đây đó để khám phá, khám phá thế giới ngoài kia và thế giới trong tôi. Thi thoảng muốn có chuyến đi mệt không thở nổi, khiến nơi mình đi qua thật đặc biệt.
Tối hôm ấy, các anh chị đã cho chúng tôi một buổi tối khó quên nơi bản cao. Chúng tôi, quanh một đống lửa lớn, trò chuyện, hát hò, nhảy múa. Các anh chị đã dạy cho tôi nhiều điều mà chưa từng có ai nói với tôi, từ những lời họ nói và những việc họ làm.
“Những con người đó xuất hiện chỉ như lướt qua thanh xuân của tôi nhưng dấu ấn họ để lại thật rõ ràng. Từ khi đó, trong kỉ niệm thanh xuân của tôi luôn có một góc mang tên họ”.
Tuổi trẻ có được bao nhiêu, tuổi 17 lại đẹp như thế, trôi qua nhanh như chớp mắt. Lãng phí mất tuổi trẻ là sai lầm rất lớn, vĩnh viễn không có cơ hội nữa.
“Tuổi trẻ này phải thật vui vẻ, làm những điều mình thích, một chút thử thách, một chút điên cuồng và thật nhiều kỉ niệm. Nhất định phải để nó xứng đáng là quãng thời gian tươi đẹp nhất.”
Tuổi trẻ luôn vui vẻ. Ảnh sưu tầm
Ngày hôm sau trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức khi trở về tôi thấy hụt hẫng vô cùng. Ước gì thời gian kéo dài thêm! Ước gì không phải kết thúc nhanh như vậy! Ước gì không phải chia tay với anh chị! Ước gì…… Nhưng tôi đã học được một điều, dù không vui vẻ gì nhưng đó có lẽ là hành trang quan trọng để tôi trưởng thành:
“ Điều gì đến ắt sẽ đến, đến lúc phải đi hãy để cho lòng mình được nhẹ nhàng. Sau này sẽ gặp rất nhiều người, có rất nhiều mối quan hệ, nên bắt buộc phải học cách chia tay. Chỉ cần vẫn nhớ về nhau, thế là đủ. Tương lai còn dài, có duyên nhất định sẽ gặp lại.”
Và chúng tôi gọi đó là “tháng 5 không trở lại” …..
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: