[dự thi MHCT 2017] suy ngẫm ngày hạ về

Bài tham dự cuộc thi "Mùa Hè Của Tôi"
Tác Phẩm:suy ngẫm ngày hạ về
Tác giả: TL
Thể loại: văn xuôi

Một buổi sáng đầu hè, Hà Nội còn hơi se lạnh. Tôi mơ màng dạo bước trên những con phố quen thuộc. Những chiếc xe đạp chở đầy những lẵng hoa làm không khí trở nên thật trong lành. Tôi mừng rỡ reo lên “Ôi! Một mùa loa kèn lại đến”. Tháng tư về, tháng của cơn gió dịu nhẹ ngày cuối xuân đầu hạ đưa hương hoa đến mọi nhà. Lặng lẽ đi trên đường và cảm nhận, ta chợt nhận ra hương loa kèn trắng đang trôi trong phố. Loa kèn chỉ nở vào tháng 4 hằng năm, tuy không rực rỡ, thơm ngát như nhiều loài hoa khác, nhưng sắc trắng giản dị lại tạo nên vẻ đẹp tinh khiết rất riêng cho loài hoa của tháng 4 này gợi cho con người xúc cảm của một mùa hạ đang bước qua.

Mùa hạ như gợi nhắc về kí ức tuổi thơ trong veo dưới sân trường cùng tiếng ve râm ran và cái cảm giác náo nức của một kì nghỉ sắp đến, có khi là cái âu lo sắp đến kì thi chuyển cấp, nhưng cái dư âm của mùa thì lúc nào cũng đẹp đẽ, nắng rọi chiếu những hàng cây bàng, những cây phượng rực rỡ, rồi những ngày dầm mưa ướt át..Hạ bây giờ mang theo cảm giác như nhớ về những gì đã cũ, những kí ức thời học trò cùng những kỉ niệm khó quên thời tuổi thơ. Thả hồn trở về miền kí ức tuổi thơ đó chợt nghe dì nói, mùa bưởi đã về. Nhớ sao những ngày đầu hạ năm trước, độ hai ba ngày, dì hái trọn lá bưởi, bảo nấu nước mà gội đầu. Mình thích cái mùi bưởi ấy. Thoảng nghe đâu đó chú ve thả nhạc ở gốc sầu đông bên hông nhà, lại xốn xang lòng đến lạ, muốn quay về thời cắp sách, thời tung tăng lúc nhỏ và nô đùa hồn nhiên cùng những đứa bạn trong xóm. Những buổi chiều trên bờ đê lộng gió, bao ước vọng của tuổi trẻ dồn về. Giờ nhớ lại có những thứ đã đạt được và có những thứ đang cố gắng phấn đấu để đạt được... Cuốn về một thời tuổi trẻ với những khoảnh khắc của buồn vui lẫn lộn, của mùa kí ức chia tay phượng vỹ, của mùa thi, mùa báo điểm, của những lời mẹ dạy khi đi thi...

Mùa hạ - mùa của cái nắng chói chang. Nắng tháng 4 là nắng đầu mùa hạ, vừa lạ vừa quen, vừa cũ vừa mới, vừa nồng nàn vừa đắm đuối. Vào cái khoảnh khắc giao mùa vừa mới qua rạo rực đâm trồi nảy lộc của mùa xuân có chút gì đó còn ẩm ướt “mùa xuân đi qua, mùa xuân gửi lại/ một thoáng hương nồng trên lá, trên cây” bỗng tràn trề tung mở háo hức của một mùa hạ với sắc nắng mật ong và vòm trời cao rộng. Nhưng tháng 4 cũng là tháng của những cơn gió nhẹ mang hương hoa phảng phất vào không trung. Vào khoảng thời gian này, bạn có thể bắt gặp những chiếc xe đạp chở đầy hoa trên mọi góc phố, con đường… Những ngày này, thủ đô đã và đang được khoác trên mình màu áo tinh khiết của những gánh hoa loa kèn trắng. không cầu kì và rực rỡ, hoa loa kèn mang vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng đã đi sâu vào lòng người và làm say đắm biết bao trái tim. Loa kèn nở cũng là lúc Hà Nội thức tỉnh trong cái nắng đầu hạ. Những giọt sương còn đọng trên những nụ hoa e ấp như những hạt thuỷ tinh trong suốt, tô điểm thêm cho những gánh hàng hoa, làm cả phố phường rực sáng tinh khôi.

Mùa hạ bắt đầu với sắc trắng của loa kèn ngập tràn trên đường phố Hà Nội. Nó như một tín hiệu trỏ lối sang mùa hạ. Hoa loa kèn màu trắng thoảng chút hương đồng nội nhưng lại là cái màu trắng dung dị pha chút kiêu sa, vừa khiêm nhường mỏng manh nhưng lại giấu mình trong lộng lẫy. Loài hoa như một cổ tích về chuyện tình cảm động của một cô gái thuỷ chung với tình yêu đợi chờ đến ngày tàn úa trong hi vọng để rồi vô vọng. Loài hoa chỉ nở một lần, một khoảnh khắc trong năm cũng chỉ dài một tháng. Hoa loa kèn nở bung như những chiếc kèn đồng trong giàn hợp xướng của mùa hạ lắm sắc màu và âm thanh náo nức.

Loa kèn không lừng lẫy kiêu sa nhưng cũng muôn phần say đắm. “loài hoa ấy mộc mạc như em”. Anh đã nói vậy khi lần đầu mình đi chơi. Năm trước, cũng vào độ phố phường tràn ngập sắc loa kèn trắng, e và anh- người anh trai đầy lãng mạn, ấm áp- cùng dạo bước trên những con đường ngập sắc hoa. Với giọng ấm áp, anh đã nâng bổng tâm hồn của một con bé mười mấy tuổi đầu, mang đến cho em sắc trắng tinh khôi và cứ thế em đã tin và hi vọng… Nhớ lắm ngày sinh nhật em, ngồi trong phòng nhìn ra mưa mỗi lúc một dày. Em vẫn chờ anh tới nhưng lòng tự an ủi “có lẽ do trời mưa”… Nhưng anh đã đến, người ướt đẫm nước mưa, trên tay là đoá hoa trắng. Ồ! Loa kèn trắng…

Hạ mang theo cảm giác lưu luyến bồi hồi, thích nhất là những cơn mưa vì nó mang cái cảm giác gì đó không xác định được, ngồi nhìn ngắm cơn mưa qua ô cửa nhỏ, nơi góc phố, mang theo cái cảm giác bồi hồi trống vắng mà chẳng biết là gì, những tiết học nhàm chán nhờ những cơn mưa làm nền mà đỡ cảm thấy nhàm chán, vì mãi bận lòng nhìn ngắm cơn mưa, đôi khi bị bắt gặp đang mơ mộng mà không chú tâm vào bài giảng, đôi khi cơn mưa cuốn mình vào những suy nghĩ vô định lan man.

Mùa hạ lướt qua khẽ khàng mà vội vã như những thương yêu cuống quýt đã qua từ lâu. Ban công thơm nồng mùi nắng, đọng lại đâu đây một chút hoài nghi chuyển mùa. Vội vã là khi thời gian cứ trôi còn mình thì đang đứng, bình tĩnh đến đáng sợ. Mỗi ngày thấy nhiều thay đổi, từ công việc, từ cuộc sống, từ tình yêu nên đâm ra nghĩ ngợi, đôi khi tự hỏi những điều tốt đẹp có vội vã trôi qua như mùa hạ này. Hay con mắt mình cũng trở nên chật hẹp, không dễ gì nhận ra những điều ấm áp còn sót lại ở kia.

Tôi yêu lắm mùa hạ như niềm tin của tôi với cuộc sống này. Vẫn biết loài hoa đầu hạ đúng hẹn sẽ toả hương trong gió mà lòng vẫn chợt miên man lạ thường. vẫn biết mùa hạ gợi nhiều cảm xúc mà lòng vẫn thấy ngỡ ngàng bởi vội bước qua hồi ức một thời năm xưa…..
 
Sửa lần cuối:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top