nhattri123
New member
- Xu
- 0
Tản văn : LỐI XƯA XE NGỰA … HỒN QUÊ CŨ !
Đỗ Nhất Trí
View attachment 15634
Ở Đà Lạt, Nguyễn điện về bảo tôi tìm cho chiếc xe ngựa thong dong dạo chơi ba ngày tết. Nghe Nguyễn nói, tự dưng tôi cảm thấy lòng mình nao nao - Một nỗi nhớ mơ hồ không rõ hình hài, cứ từ từ len lỏi theo từng ngõ ngách trong tâm hồn tôi. Có thể đó là tiếng vó ngựa nhong nhong từ một bài hát xa xưa: “Nhong nhong ngựa ông đã về, cắt cỏ Bồ đề cho ngựa ông ăn” mà mỗi lần rảnh rỗi sau buổi cày ở hợp tác, cha vừa hát vừa làm ngựa để tôi trèo lên cổ, cưỡi lên lưng mà cười tít mắt. Và cũng có thể đó là một tiếng ngựa hí dài bất thần vang lên trong không gian tĩnh lặng của bến xe ngựa vào những buổi ban trưa. Bến xe ngựa nằm sát đường cái quang ở thôn Phú Diễn, xã Hòa Đồng (Tây Hòa), nơi đó có năm sáu chiếc xe ngựa với những chú ngựa đủ màu sắc đang thong dong gặm những bó cỏ trải dưới chân hay đựng trong các thùng thiếc. Tôi và lũ bạn đi học về thường nán lại giành nhau những túm cỏ non, len lén ném vào miệng chúng rồi ồn ào tranh cãi. Đứa thì bảo ngựa ô chạy chiến nhất, đứa thì nói ngựa bạch, đứa thì thích ngựa đốm trán. Và bỗng dưng một chú ngựa nào đó thất thần dợm chân hí vang là bọn tôi bung đầu bỏ chạy…
Có thể những đức tính và hình ảnh của con ngựa trong văn học và các bộ môn nghệ thuật đã làm đã làm tôi ngưỡng mộ, nhưng tôi không thể nào lý giải tại sao tiếng vó ngựa khua vang trên đường lại có sức lay động mãnh liệt khôn cùng. Nhiều khi nó ngân vang đâu đó rất mơ hồ. Cũng có thể đó là tiếng vó ngựa dồn dập khua trên đường đua gò Thì Thùng để lại những đám bụi mù trời. Những chú nài rạp mình trên lưng tuấn mã liên tục quất roi gợi nhớ hình ảnh người tráng sĩ ngang dọc trường chinh... Và cũng có thể đó là những buổi sớm mùa đông lạnh lẽo, tỉnh dậy cuộn tròn trong chăn lắng nghe tiếng vó ngựa lóc cóc chở các bà các cô đi chợ, gõ nhịp trên đường làng như đón chào một ngày mới. Hay là tiếng vó ngựa giục giã sau lưng cùng với tiếng roi, tiếng tróc tróc của người xà ích khiến bọn tôi trên đường đi học phải giạt vào lề để né tránh. Trăm lần như một, những chiếc xe ngựa qua lại nơi đầu cầu Phú Thứ đều dừng lại để đón khách mới. Chiếc xe dường như phình thêm ra nhưng con ngựa vẫn thản nhiên nhìn xuống mà không hề biết lát nữa đây khi bánh xe miết xuống mặt đường là tấm lưng nó sẽ chùng xuống. Những chú ngựa ấy có vẻ nhẫn nhục kỳ lạ dưới cây roi của anh xà ích và tôi hiểu ra rằng, trong thế giới này, không chỉ có những con ngựa cao sang, đẹp đến nao lòng như trong truyền thuyết và phim ảnh, bên cạnh đó còn có những con ngựa lầm lũi, tần tảo cho mưu sinh của kiếp người.
Tôi tuy ở gần bến xe ngựa, nhưng đến 12 tuổi mới được mẹ cho theo lũ bạn ra phố chơi tết bằng xe ngựa. Chiếc xe ngựa gõ móng lóc cóc trên con đường đá sỏi đưa chúng tôi xuống thị xã, hai bên đường những hàng cây bạch đàn to lớn tỏa bóng mát. Ngồi trong thùng xe làm bằng gỗ, chúng tôi một tay ôm chặt thành xe còn một tay thò ra ngoài vẫy vẫy hò hét vang lừng mỗi khi xe ngựa vượt mặt ai đó. Thấy bọn tôi phấn khích, ở những quảng đường êm, bác tài cũng phởn chí vung cây roi bện bằng những sợi nhợ đan vào nhau lên không trung vi vút, ra hiệu cho con tuấn mã lồng lộn phi nước đại, vượt cả những chiếc xe gắn máy hiếm hoi trên đường. Sự hò hét ầm ĩ của bọn tôi làm con ngựa cũng nổi hứng hí vang. Móng sắt cà trên đường xẹt lửa như pháo bông, bụi bay mù trời. Sau chuyến đi ấy mẹ không bao giờ cho tôi đi xe ngựa nữa.
Khi tôi vào trung học, hình như chỉ còn một vài chuyến xe ngựa uể oải chạy qua cổng trường Lê Hồng Phong. Con ngựa hình như quá già để không còn đuổi kịp những chiếc xe có gắn máy nổ. Tiếng móng gõ xuống mặt đường nhẵn thín bây giờ sao cảm thấy cô đơn. Người xà ích đau đáu nhìn vó câu của ngựa mình đang mỗi ngày chùng xuống tựa như cánh đồng cỏ đang lần hồi biến mất. Nhà cửa chen chúc nhau từng khoảng trống và cái bến xe ngựa Phú Diễn ngày nào giờ đã không còn.
Có thể Nguyễn sẽ buồn vì tết này không tìm ra được chuyến xe ngựa du xuân. Nhưng tôi thì không - vì tôi tin rằng với những danh lam thắng cảnh và những di tích thành cổ rêu phong của Phú Yên quê tôi rồi đây xe ngựa sẽ được trang trí xinh đẹp hơn và sẽ là loại xe du lịch hạng sang đưa du khách bồng bềnh đến các miền cổ tích.
ĐỖ NHẤT TRÍ
TRƯỜNG THCS ĐỒNG KHỞI TÂY HÒA PHÚ YÊN
Đt 01225455386
Email : nhattri123@gmail.com
Đỗ Nhất Trí
View attachment 15634
Ở Đà Lạt, Nguyễn điện về bảo tôi tìm cho chiếc xe ngựa thong dong dạo chơi ba ngày tết. Nghe Nguyễn nói, tự dưng tôi cảm thấy lòng mình nao nao - Một nỗi nhớ mơ hồ không rõ hình hài, cứ từ từ len lỏi theo từng ngõ ngách trong tâm hồn tôi. Có thể đó là tiếng vó ngựa nhong nhong từ một bài hát xa xưa: “Nhong nhong ngựa ông đã về, cắt cỏ Bồ đề cho ngựa ông ăn” mà mỗi lần rảnh rỗi sau buổi cày ở hợp tác, cha vừa hát vừa làm ngựa để tôi trèo lên cổ, cưỡi lên lưng mà cười tít mắt. Và cũng có thể đó là một tiếng ngựa hí dài bất thần vang lên trong không gian tĩnh lặng của bến xe ngựa vào những buổi ban trưa. Bến xe ngựa nằm sát đường cái quang ở thôn Phú Diễn, xã Hòa Đồng (Tây Hòa), nơi đó có năm sáu chiếc xe ngựa với những chú ngựa đủ màu sắc đang thong dong gặm những bó cỏ trải dưới chân hay đựng trong các thùng thiếc. Tôi và lũ bạn đi học về thường nán lại giành nhau những túm cỏ non, len lén ném vào miệng chúng rồi ồn ào tranh cãi. Đứa thì bảo ngựa ô chạy chiến nhất, đứa thì nói ngựa bạch, đứa thì thích ngựa đốm trán. Và bỗng dưng một chú ngựa nào đó thất thần dợm chân hí vang là bọn tôi bung đầu bỏ chạy…
Có thể những đức tính và hình ảnh của con ngựa trong văn học và các bộ môn nghệ thuật đã làm đã làm tôi ngưỡng mộ, nhưng tôi không thể nào lý giải tại sao tiếng vó ngựa khua vang trên đường lại có sức lay động mãnh liệt khôn cùng. Nhiều khi nó ngân vang đâu đó rất mơ hồ. Cũng có thể đó là tiếng vó ngựa dồn dập khua trên đường đua gò Thì Thùng để lại những đám bụi mù trời. Những chú nài rạp mình trên lưng tuấn mã liên tục quất roi gợi nhớ hình ảnh người tráng sĩ ngang dọc trường chinh... Và cũng có thể đó là những buổi sớm mùa đông lạnh lẽo, tỉnh dậy cuộn tròn trong chăn lắng nghe tiếng vó ngựa lóc cóc chở các bà các cô đi chợ, gõ nhịp trên đường làng như đón chào một ngày mới. Hay là tiếng vó ngựa giục giã sau lưng cùng với tiếng roi, tiếng tróc tróc của người xà ích khiến bọn tôi trên đường đi học phải giạt vào lề để né tránh. Trăm lần như một, những chiếc xe ngựa qua lại nơi đầu cầu Phú Thứ đều dừng lại để đón khách mới. Chiếc xe dường như phình thêm ra nhưng con ngựa vẫn thản nhiên nhìn xuống mà không hề biết lát nữa đây khi bánh xe miết xuống mặt đường là tấm lưng nó sẽ chùng xuống. Những chú ngựa ấy có vẻ nhẫn nhục kỳ lạ dưới cây roi của anh xà ích và tôi hiểu ra rằng, trong thế giới này, không chỉ có những con ngựa cao sang, đẹp đến nao lòng như trong truyền thuyết và phim ảnh, bên cạnh đó còn có những con ngựa lầm lũi, tần tảo cho mưu sinh của kiếp người.
Tôi tuy ở gần bến xe ngựa, nhưng đến 12 tuổi mới được mẹ cho theo lũ bạn ra phố chơi tết bằng xe ngựa. Chiếc xe ngựa gõ móng lóc cóc trên con đường đá sỏi đưa chúng tôi xuống thị xã, hai bên đường những hàng cây bạch đàn to lớn tỏa bóng mát. Ngồi trong thùng xe làm bằng gỗ, chúng tôi một tay ôm chặt thành xe còn một tay thò ra ngoài vẫy vẫy hò hét vang lừng mỗi khi xe ngựa vượt mặt ai đó. Thấy bọn tôi phấn khích, ở những quảng đường êm, bác tài cũng phởn chí vung cây roi bện bằng những sợi nhợ đan vào nhau lên không trung vi vút, ra hiệu cho con tuấn mã lồng lộn phi nước đại, vượt cả những chiếc xe gắn máy hiếm hoi trên đường. Sự hò hét ầm ĩ của bọn tôi làm con ngựa cũng nổi hứng hí vang. Móng sắt cà trên đường xẹt lửa như pháo bông, bụi bay mù trời. Sau chuyến đi ấy mẹ không bao giờ cho tôi đi xe ngựa nữa.
Khi tôi vào trung học, hình như chỉ còn một vài chuyến xe ngựa uể oải chạy qua cổng trường Lê Hồng Phong. Con ngựa hình như quá già để không còn đuổi kịp những chiếc xe có gắn máy nổ. Tiếng móng gõ xuống mặt đường nhẵn thín bây giờ sao cảm thấy cô đơn. Người xà ích đau đáu nhìn vó câu của ngựa mình đang mỗi ngày chùng xuống tựa như cánh đồng cỏ đang lần hồi biến mất. Nhà cửa chen chúc nhau từng khoảng trống và cái bến xe ngựa Phú Diễn ngày nào giờ đã không còn.
Có thể Nguyễn sẽ buồn vì tết này không tìm ra được chuyến xe ngựa du xuân. Nhưng tôi thì không - vì tôi tin rằng với những danh lam thắng cảnh và những di tích thành cổ rêu phong của Phú Yên quê tôi rồi đây xe ngựa sẽ được trang trí xinh đẹp hơn và sẽ là loại xe du lịch hạng sang đưa du khách bồng bềnh đến các miền cổ tích.
ĐỖ NHẤT TRÍ
TRƯỜNG THCS ĐỒNG KHỞI TÂY HÒA PHÚ YÊN
Đt 01225455386
Email : nhattri123@gmail.com
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: