[Dự thi] Câu chuyện đầu năm

Huỳnh Diễm

New member
Xu
0
Bài tham dự cuộc thi "Mùa Tết Quê Tôi"
Thể loại: Truyện ngắn
Tác Phẩm: Câu chuyện đầu năm
Tác giả: Huỳnh Thị Diễm
Câu chuyện đầu năm
Sương đã bắt đầu nặng hạt. Trên cánh đồng thoang thoảng mùi thơm dịu dàng từ những bông đậu đang vào mùa. Con đường đất mới được làm sau mùa mưa, giờ đã khô cứng. Gái trên chiếc xe tay ga do Gái đứng tên, thong thả trên con đường quê. Chiếc xe Gái đang đi, được mua bởi tiền anh và ba của Gái đóng góp. Vượt qua khoảng đất trồng đậu, Gái nghe được những bông lúa đang thì thầm với nhau. Nhờ gió mà gia đình nhà lúa càng nhộn nhịp hơn. Những cô, cậu lúa nhà ai đang xột xoạt ngoài bờ đê. Tý chút lại rít lên những vũ điệu ngây dại trong đêm. Một quãng đồng lúa rộng, đủ cho Gái cảm nhận được sự nhỏ bé của mình. Lúa đã bắt đầu mút đòng. Hương lúa mùa xuân mang theo hơn ấm lan nhẹ nhàng. Xông nhẹ vào mũi Gái một mùi thân quen. Mùi của lúa. Mùi của quê. Mùi của Tết. Những cơn gió xuân nhè nhẹ lay những khóm lúa. Từng đợt. Từng đợt một. Hết mảnh ruộng này đến mảnh ruộng khác, theo bước chân của Gái. Tiếng bánh xe lăn trên những viên sỏi được rải trên con đường đất, hòa vào nhau, nghe như tiếng ai đang đốt pháo chào năm mới. Vượt qua cái cua này, chỉ còn đoạn đường ngắn nữa là sẽ thấy ngôi nhà nhỏ của Gái.
Thấp thoáng sau những hàng rào tre là những ánh đèn, hắt ra từ cửa sổ. Những dây chấp nháy được treo tỉ mĩ trên những cây mai trước sân nhà, tạo những đường xoắn ốc xung quanh, từ gốc đến ngọn. Những màu sắc sặc sỡ: xanh, vàng, tím, hồng,… tô điểm cả gian nhà chính, nơi người dân Việt ta thờ tự ông, bà, tổ tiên. Nhà ba gian của ai trên con đường nhựa đang tụ họp những nhóm bạn hát, hò. Tiếng la, hét của những thằng con trai tý tuổi đầu còn sung sức. Những thân hình uốn lượn hòa vào nhau, không tạo thành bước tranh hoàn mỹ.
- Chắc là bọn nhóc này đã say khướt rồi! Gái chợt nghĩ trong đầu khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Những bản nhạc xuân thật hay được vang lên từ căn nhà chứa những đứa mà Gái gọi là bọn nhóc ấy. Những âm thanh xô bồ đánh vào nhau. Nhạc thì đi đường nhạc, lời thì đi đường của lời, không ăn nhập gì cả. Có tiếng va vào nhau, tranh giành micro bản “Lắng nghe mùa xuân về”.
Tiếng chó sủa càng lúc càng to. Không phải là tiếng sủa của một con, mà đó là tiếng sủa của một đoàn chó. Chó nhà Gái sủa. Chó những nhà xung quanh nhà Gái cũng sủa theo. Tiếng sủa nghe to, khỏe, vang xa nhất con chó bạc rê nhà hàng xóm của Gái.
Còn khoảng 100m đường thẳng nữa là đến nhà Gái. Nhìn xuyên vào cái từng rào chè được ba của Gái trồng khi mới về lập nghiệp ở đây là ánh sáng của chiếc tivi màu. Ở góc ngõ vắng nhà Gái, năm chú cún đang đứng chờ Gái về cho ăn. Ánh sáng từ chiếc đèn xe rọi vào góc sân, rọi cả vào bọn cún cưng của Gái. Những viên bi vàng từ đôi mắt bọn cún như những viên đạn đâm, xuyên vào người Gái. Chưa kịp cho xe vào ngõ nhà, chiếc đèn pin đã rọi thẳng vào mặt Gái. Một ánh đèn vàng, lờ mờ nhưng cũng đủ làm mắt Gái phải xốn. Chiếc xe vừa bước qua khỏi gốc vú sữa già trước ngõ thì những tiếng ầm ầm đã vang lên. Đó là tiếng một người đàn ông tuổi trung niên. Giọng khàn khàn. Những tiếng thốt ra từ miệng ông được ông kéo dài và nghiến ở cuối câu.
- Mày đi đâu về đấy! Mày biết bây giờ là mấy giờ không?
Giọng người đàn ông cứ lằm bằm. Gái vẫn im lặng, không nói một lời. Trong những câu nói phát ra từ miệng người đàn ông ấy là nồng nặc mùi men. Người đàn ông đứng dựa nữa lưng vào cây cột trước hiên bếp. Người đàn ông có những bước đi loạng choạng đấy là ba của Gái.
19 giờ 05, anh trai của Gái đang nằm chảnh chệ trên chiếc võng, mắt đăm đăm vào màn hình điện thoại, tai thì nghe thời sự tối. Không biết anh ta có nghe được tin tức gì không, nhưng nhìn bộ mặt anh ta rất nghiêm nghị.
Không dừng xe trước sân, lúc này Gái đã cho xe chạy lên hiên nhà. Tiếng xe nổ vẫn ì ạch, tiếng nói của ba Gái càng lúc càng to. Hủ nước lèo treo trên xe đã tạt ướt một góc bao mì, chảy xuống nền đất. Không lấy thức ăn thím gửi về cho ba xuống. Hủ nước lèo, bao mì vẫn được treo trên xe.
Tiếng bước chân xột xoạt, tiến về phía gian nhà chính. Tiến lại gần góc nhà, nơi anh trai Gái đang nằm. Hai người nói với nhau gì đó, Gái không nghe rõ. Gái đang ở nhà dưới, ngồi thẩn thờ trên giường. Hai tay cô chống gối. Đầu cô cúi gằm xuống. Mái tóc chưa buộc, buông dài, sắp phết đất. Mắt cô nhắm tịt lại. Muỗi đã vo ve nơi góc gường của Gái. Gái ngã ra phía sau. Một tiếng ịch, không ai đỡ. Cô cảm thấy mệt mỏi, không còn chút sức lực khi nhìn thấy cảnh ấy. Người cô co lại như con tôm, không buồn duỗi thẳng.
Bộp! Tiếng gì vậy? Gái giật mình dậy. Chân không vơ thấy dép, cô vội chạy ra khỏi cửa buồng tối. Đứng nép vào góc cửa, Gái thấy ba đang đánh anh. Gái bủn rủn hết chân tay. Cô gục xuống nền đất lạnh lẽo từ lúc nào cũng không hay. Mắt Gái nhìn về phía ba và anh của cô. Cô không thể thốt lên được tiếng nào. Từ lúc Gái bước vào ngõ đến giờ, gương mặt cô biến sắc, miệng không buồn nói chuyện hay ca hát như lúc còn trên đường.
[SUP]- [/SUP]Mới mùng 6 Tết thôi. Điều gì đến với gia đình và đến với tôi vậy? Cảnh mà tôi nhìn thấy nó được định nghĩa là gì? Đây có phải là một gia đình hạnh phúc không?
Gái nghĩ trong lúc chứng kiến cảnh ấy. Cô chợt nghĩ lại buổi nói chuyện giữa cô và bà hàng xóm hôm qua. Càng nghĩ lại, Gái càng buồn trong sự thất vọng.
[SUP]- [/SUP]Ba con mấy bữa tết có uống không?
[SUP]- [/SUP]Ôi! Uống miết cô à! Bữa nào cũng say gảnh cẳng.
[SUP]- [/SUP]Say vậy có la hay đánh con không?
[SUP]- [/SUP]Không cô. Không biết sao dạo này ba không còn la mắng, đánh con như lúc trước nữa. Con cũng không biết phải sự thật không nữa.
[SUP]- [/SUP]Ba con sao hôm nay thay đổi tính tình tốt thế. Chú Út con tết này cũng ít uống. Chú đi núi, giữ trâu miết á!
[SUP]- [/SUP]Con cũng không tin được vào mắt, vào tai mình nữa cô. Đừng có được vài bữa, cái dồn vào hôm cho ra trò, cái thôi đó cô ơi! Con nghi quá.
Sự nghi ngờ của Gái đã trở thành sự thật. Nhưng sự thật cũng khiến Gái càng bất ngờ hơn, cảnh ba đánh anh Gái chưa khi nào xảy ra vào dịp tết. Những lúc say, ba Gái thường đem những chuyện vô lí ra la Gái. Lần này cũng vậy. Gái cũng là người được ông nhắc đến nhiều nhất trong những câu chửi. Có điều lúc ông chửi Gái là lúc cô đang ở dưới nhà chú, thím. Những câu lảm nhảm, lằm bằm ông nói được anh của Gái nghe. Ba Gái cứ nói như vậy cả buổi làm cho anh của Gái phát bực. Đến khi nhân vật chính của câu chuyện xuất hiện thì tình huống càng trở nên căng thẳng hơn.
Khói trầm lan tỏa khắp gian nhà. Trên gian nhà chính chỉ còn Gái đứng thất thần. Chiếc tivi vẫn nói rân ran tin tức thức ăn ngày tết không lên giá, những thực phẩm tốt cho ngày tết, điểm du xuân thú vị… Không ai chú ý đến nó. Gái đang cầu mong sự yên bình về ngôi nhà nhỏ của mình với người mẹ quá cố của cô.
- Mẹ ơi! Chuyện gì xảy ra vậy mẹ. Mẹ giúp con với. Con không muốn thấy cảnh này trong ngày tết đâu.
Đang khấn cầu thì tiếng hai ba con lại càng lớn. Hình như cả ba và anh của Gái đang thi nói to, xem ai thắng. Gái mỏi mệt nhìn đĩa hạt dưa, những viên kẹo đầy sắc mầu mà lòng cô thấy chạnh lại. Ba cô từ dưới nhà bếp bước lên, Gái sợ. Gái chạy xuống nhà dưới, nơi cô có thể núp được. Nơi mà ba cô không tìm thấy cô mỗi lúc ông say rượu. Gái sợ, sợ cái cảnh ba cô tìm thấy cô. Cô sợ ánh mắt đỏ hoe vì men rượu của ông. Cô sợ cả cái nghiến răng cờm cợp của ông. Gái sợ tất cả những thứ thuộc về ông khi ông say. Tim cô đập loạn xạ. Miệng cô thở hổn hển. Mồi hôi trên gương mặt cô nhễ nhại. Cô núp sau cánh cửa. Cô nhìn ông với một con mắt. Cô sợ ông phát hiện ra cô đang trốn ông. Rổ bánh ít để tại cái bàn nhỏ đặt tivi, ông bưng ra, giọng hì hục:
- Đổ. Đổ hết. Đổ sạch sành sanh. Không bánh trái gì hết. Vứt hết ngoài gò cho gà ăn.
Sầm! Những chiếc bánh ít được ông đặt mua trước tết, giờ đã nằm lăn lóc ngoài vườn. Ông quay lại gian nhà chính. Quơ tay lấy hết ba đòn bánh tét cúng tết vứt ra chỗ bánh ít bị vứt. Ông bước lên thềm nhà. Ông tiến nhanh lại khu thờ tự, quơ lấy nốt hai đòn bánh tét đang chưng trên bàn thờ. Giọng ông gắt gõng:
- Không cúng biếu gì nữa.
Tiếng những đòn bánh rơi ì ịch, lăn tròn nơi góc sân, lăn ra cả vườn, lăn vào cổng chuồng trâu. Gái sợ. Cô hốt hoảng chạy ra vơ ngay lấy khay cốc đem cất. Gái sợ ba cô sẽ đập nốt cả chúng. Cô cảm thấy bất an. Tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Chuyện gì rứa. Chuyện gì mà anh mi điện bảo về gấp thế.
- Về đi. Về nhanh lên. Không về thì không còn gì nữa đâu.
- Anh rể mi đi họp lớp chưa về. Không có xe về.
- Gọi về gấp đi. Nhanh lên.
Gái cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cô cố ngăn những dòng lệ đang tuôn trào trong khóe mắt. Giọng cô run khi nói chuyện với chị cô. Rồi tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Giọng một người đàn ông:
- Ba con về chưa?
- Dạ! Về rồi chú.
- Ở nhà có chuyện gì vậy con.
- Ba và anh cãi nhau chú à. Chú chở bà nội lên dùm cho con cái nha chú. Nhanh nha chú.
- Ừ. Ừ…
Gái nói trong sự tuôn trào của những giọt lệ đắng. Tiếng ba cô rút rơm xột xoạt ngoài vườn. Không phải ông rút cho trâu ăn.
- Đốt hết! Mày đứng lại đây cho tao đốt.
- Mắc mớ gì đứng lại. Ngon vào đốt nhà đi kìa.
Cách xưng hô bây giờ không phải của cha và con mà là hai kẻ xa lạ nói với nhau. Ông thả mớ rơm xuống nền sân. Ông tìm dây buộc chúng lại. Lúc này anh của Gái đang đi qua đi lại ngoài sân vườn. Anh ta ngồi trên gốc cây. Cái gốc cây keo lá ràm đã bị bão quật ngã mấy năm nay. Nó vẫn nằm rơ rọi hết mùa xuân này đến mùa xuân khác. Ba Gái lại gần chiếc võng. Ông đặt lưng nằm trên nó, đu đưa vài cái. Ông làu nhàu:
- Ăn rồi đi chơi miết. Không lo cơm nước gì cả. Tao đi giữ trâu về, không có cơm ăn, tao bực lắm. Thấy tao không nói rồi làm tới à. Đừng chọc điên tao chứ.
- Con đi xuống chú ăn mì. Con nói với anh rồi. Con chờ ba miết, không thấy ba về, trời thì tối, con xuống chú trước. Con có đem mì về cho ba ăn đây nè.
Choang! Chiếc đèn pin va vào góc tường, vỡ làm đôi. Gái giật mình. Cô đang cầm trên tay hủ nước lèo và bao mì. Cô thả cả trên bàn. Gái run bần bật, cô thều thào:
- Ba làm gì hay rứa. Con không nấu cơm thì con đem mì về cho ba ăn rồi. Sao ba cứ kiếm chuyện, la mắng con hoài rứa. Ren con sống cho nỗi.
Lại là tiếng chiếc đèn pin vỡ. Lúc này nó không va vào tường. Ông lượm chiếc đèn pin vỡ, vứt mạnh vào người của Gái. Tiếng khóc bây giờ không phải là tỉ tê mà đã thét lớn. Gái khóc. Nước mắt cô rơi thật nhiều. Nước mắt lăn dài, hòa vào nước mũi, tạo thành một thứ nước đặc sệt. Anh của Gái bước vào. Anh lấy tay quơ lấy bao mì. Tay của Gái đã nhanh chóng chộp trước khi anh ta quơ lấy nó.
- Đưa tao.
- Anh lại bị gì nữa. Để cho em sống với chứ.
Anh ta quay trở ra sân, gọi điện cho chị gái. Tiếng ì ạch của chiếc xe Drim nổ, tiến về phía nhà Gái. Chú và bà nội Gái đã xuống xe, tiến vào sân. Chú Gái tiến về phía anh, em Gái. Còn bà nội thì bước vào gian bếp, ba Gái đang bưng tô mì tôm trên tay.
- Chuyện gì rứa.
- Có chuyện gì rứa.
- Tao hỏi sao mi không trả lời hở thằng kia. Mi kinh thường tao hả.
- Về mẹ. Nó không trả lời thì thôi. Tao chở bà nội mi từ dưới đó lên đây, hỏi mi câu mà mi làm thinh. Con cháu mất dạy không nà.
Chỉ là tiếng của chú. Từ giọng dặm hỏi, ông gắt gõng lên. Vừa nổ xe, chú vừa nói. Choang. Những mảnh vỡ từ chai bia đặt ở góc sân văng tung té.
- Xuống mẹ. Xuống xem cái thằng ni làm trò gì cho biết.
Tiếng hối thúc bà nội xuống xe của chú Gái. Tiếng chuông điện thoại ò, ò:
- Về không. Về không nói tiếng. Về nhanh lên.
Anh của Gái lại gọi thúc giục chị. Chú bước lại gần, quát:
- Mày làm cái trò gì đó. Con cháu không giáo dục. Cho mi ăn học lên đến đại học để mi hành động rứa hả. Mi cũng chẳng khác gì cái thằng vô giáo dục.
Anh của Gái không trả lời, anh ta chờ chị anh ta về. Ba Gái bước ra, tay cầm bát mì trên tay. Tay kia ông cầm một cái búa. Ông dự định đánh anh của Gái nhưng cô ngăn cản. Gái sợ. Cô sợ ba cô búa trúng anh cô. Cô càng sợ hơn, nếu vô tình ông ấy lỡ tay đánh trúng cô. Những viễn cảnh đánh nhau, máu chảy bê bết ngoài sân được Gái tưởng tượng sau cú va chạm vừa rồi.
Chị, anh rể và cả cháu đầu tiên của Gái về từ cửa sau. Vừa thả thằng cu xuống đất, nó chạy chân sau đá chân trước theo chân mẹ nó. Sợ thằng cu đạp phải mảnh chai, Gái vội bồng nó lên, nói giọng yếu ớt:
- Cẩn thận con. Mảnh chai đầy sân đó. Dép con đâu.
- Con ăn cơm chưa uống nước, lật đật chạy về đây. Dép cũng chưa kịp mang cho thằng cu. Nội à!
- Đốt đi. Đốt hết đi. Về hết rồi đó.
Gái bỏ đi, cô đi về phía bờ đê. Trên bầu trời những ngôi sao sáng lấp lánh như đang rọi đường cho Gái. Cô bước những bước yếu ớt trên bờ đê. Trên con đường đê bây giờ không còn tiếng xe cộ qua lại. Chỉ có tiếng gió rít vào những lùm cây dưới bờ đá. Hương thơm theo gió xông vào mũi, vào tim Gái nhẹ ngàng. Hương từ những bông dủ dẻ dưới bờ đá. Lâu lắm rồi Gái mới có cơ hội được ngắm cảnh hồ về đêm, được hít thở không khí thoáng đản, được cầm trên tay những bông dủ dẻ mà hồi xưa Gái hay hái về nhà chưng nơi góc giường. Nhìn xa xa, dưới bờ hồ, một khoảng đất trống được thắp sáng. Ánh sáng từ đống lửa, bập bùng cháy. Cháy trong mắt Gái. Gái cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời nghiệt ngã này. Cô nghĩ khi mắt đắm nhìn về phía ánh sáng ấy:
- Cuộc đời của mình sao mà thăng trần sớm thế. Ngày thường ta đã trải qua những chuyện như thế này, đến cả ngày tết mà cũng không được vui vẻ sao. Đời sao bất công thế. Những tưởng năm nay ta sẽ có một cái tết vui vẻ. Hóa ra vui vẻ là như thế này hay sao. Lúc này sao chẳng có ai ở bên cạnh ta. Ta cần một bờ vai. Ta cần một lời động viên từ ai đó. Nhưng không, không ai cả. Đời là thế.
Những câu trách móc đời, than vãn số phận đã đè nặng lên tâm hồn Gái. Tâm hồn khô cằn không được tưới yêu thương bấy lâu nay của Gái lại cằn cỗi hơn. Nhìn đám bạn đang chơi đùa, nhảy múa với nhau những khúc ca xuân, Gái lại chạnh lòng. Cô lại khóc. Nước mắt đâu mà cô khóc lắm thế. Cô khao khát có những buổi tụ họp bạn bè trong những ngày tết này, nhưng những người Gái quen và chơi thân thì ở xa. Những lúc cần ai sẻ chia, Gái chẳng tìm được ai trong danh bạ. Những lúc như thế này, Gái muốn gọi cho ai đó, nhưng rốt cuộc chẳng có ai Gái đủ an tâm để gọi ngay bây giờ.
Đi một quãng đường khá xa, Gái quay trở lại. Nhìn phía bên kia bờ hồ, Gái nhìn thấy gia đình kia đang ngồi bên mân cơm gia đình. Tiếng cười nói rôn rã. Tiếng cạn ly chúc mừng năm mới. Gái thèm cảm giác ấy. Đã bao lâu Gái chưa được như vầy. Ai đã đem mất cảm giác được yêu thương ngày tết của Gái đi. Ai đã đem cho Gái những bữa cơm tết một mình. Gái nhớ lại bữa cơm ngày tết khi còn mẹ. Nồi cơm nấu bằng bếp lửa, đặt trên chiếc rế tre ba Gái đan. Những thức ăn đươc bày trên chiếc sàn dùng để sàn gạo của mẹ Gái. Nào là củ cải muối, thịt heo muối, đĩa rau sống, chén nước mắn, vài cái bánh tráng và thêm vài chiếc nêm ngày tết. Trên chiếc ghế đặt bên mân cơm là chiếc đèn được làm từ chiếc lừu đạn thúi. Mẹ, ba, anh, chị và cả Gái quay quần bên mân cơm ngày tết. Gái nhớ mẹ. Cô nhớ những thức ăn mẹ cô chuẩn bị cho tết, nhớ những mân cơm gia đình.
Tết nay không còn ánh đèn dầu, không còn bữa cơm gia đình. Tết nay chỉ có đèn điện, chỉ có Gái ăn cơm một mình, lủi thủi. Gái lại khóc. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời.
- Ước gì… Ước gì được quay lại tuổi thơ ngày tết. Ước được một lần ăn bữa cơm gia đình. Ước được nhìn thấy những gương mặt rạng rỡ hạnh phúc của mọi người. Ước một cái tết sum vầy.
Gái lao nhanh xuống bờ đê. Cô mất hút vào những lùm cây. Không thấy Gái nữa.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top