Cái Tết của “tôi”
Tôi tên là Lucy – cái tên do chị chủ tôi đặt. Và đương nhiên, nó là cái tên đẹp, được đặt theo tên một nữ pháp sư “đình đám” của Fairy Tail (nghe chị chủ nói vậy). Tôi là một con chó, giống pomeranian mini trắng và tôi là một cô nàng kiêu kì, xinh đẹp. Cô chủ nói: đẹp thì có quyền, tôi biết mình đẹp nên cũng vênh váo tợn. Tôi đã chuyển nhà, xa rời mẹ tôi để về đây từ mùa hè, và giờ thì đã là là cuối năm. Nghe mẹ tôi nói, cuối năm sẽ có tết ông Táo, và đầu năm sẽ có Tết Nguyên Đán, vào dịp này, tất cả loài chó chúng tôi cũng sẽ được mặc đẹp, ăn ngon, do vậy, tôi rất chờ mong Tết đến. Mặc dù bình thường tôi vẫn được ăn ngon, nhưng Tết vẫn cứ rất đặc biệt...uhm...vì nó là Tết. Thật là khó giải thích là tại sao?
Tôi có một hàng xóm, hắn được gọi là Mực. Tôi chẳng thèm hỏi tên hắn, mà nghe chị chủ hắn gọi vậy. Chị chủ tôi và chị chủ hắn chơi thân nhau lắm, nhưng hắn đừng hòng vác cái thân hình gầy còm, đen đủi của hắn mà đòi chơi với tôi nhé. Mấy lần hắn sang nhà tôi, lò dò đến gần tôi hỏi thăm. Ánh mắt của hắn nhìn tôi ấy à, rõ ràng là đầy ghen tị với cuộc sống sung túc của tôi. Nhà chị chủ hắn nghèo nên hắn đương nhiên cũng nghèo. 26 Tết, nhà tôi đã trang trí nào đào, quất, mua sắm bánh kẹo, trang trí nhà cửa tươm lắm, tôi nằm bên sân phơi nắng , chút nắng ít ỏi của mùa đông, nhìn sang nhà hắn, mới có cây quất cảnh từ năm trước đào ngoài vườn về, trông hom hem tợn. Mực cũng nằm ngoài sân, mắt lim dim, thỉnh thoảng liếc về phía tôi, trông hắn cũng đáng thương thật. Thôi được, đến năm mới, tôi sẽ “lì xì” hắn cây xúc xích của tôi. Bà chủ nói, năm mới, tất cả trẻ con đều được mừng tuổi, vậy thì chó cũng nên được mừng tuổi chứ, nhìn cái dáng nghèo kiết của hắn là biết hắn sẽ chẳng có gì mừng tuổi tôi đâu, nhưng tôi chẳng cần so đo với hắn.
Tới 28 Tết, tôi ngoặm một miếng xúc xích mang vứt bên hàng rào, sau đó gọi hắn ra, trông hắn ăn nó ngấu nghiến, nhìn sang tôi đầy vẻ biết ơn, tôi lại vệnh mặt lên.
29, có một tin buồn, con Mực bị bọn trộm chó câu mất. Với cái bản tính ngốc nghếch, hiền lành của hắn, lại tham ăn nữa, bị lũ trộm chó câu dễ như trở bàn tay. Dạo này lũ bắt chó hoành hành tợn lắm, để lọc thịt. Nghĩ đến là tôi đã thấy ớn lạnh, đúng là cái lũ bất “nhân” (tôi nhại theo lời bà chủ). Thử tưởng tượng cái cảnh chưa được ăn Tết mà đã bị cạo lông, phanh bụng xem. Ôi chao! Chị Mai (chị chủ thằng Mực) khóc như mưa. Tin vui, may quá, có người nhìn thấy, đuổi theo bọn trộm chó, mấy tên trộm chó bị đánh thừa sống thiếu chết, bị lôi lên Ủy Ban xã xét xử, còn Mực bị đánh ngất đã được đem về nhà, đến giờ chưa tỉnh. Mà cũng không biết hắn giờ ra sao. Vì từ lúc con Mực bị bắt hụt, chị chủ lo sợ liền ôm tôi nhốt trong phòng, bà chủ thì sang hỏi thăm. Tôi bỗng thấy lo cho hắn ghê. Dù sao, hắn cũng là con chó duy nhất mà tôi có thể làm bạn.
Đêm 30 Tết, mọi người bận rộn đi xem pháo hoa, tôi trốn ra ngoài, mò qua hàng rào sang nhà Mực. Nó vẫn khỏe mạnh. Tự dưng lòng tôi thở phào, thấy...vui vui.
Thì ra, Tết không chỉ có đồ ăn ngon, không chỉ được mặc đẹp, mà còn ấm áp như vậy. Tết, phải là tất cả mọi người được vui vẻ bên nhau, đúng không? Chúc mọi người cái Tết vui vẻ nhé!
- Lucy-
Tôi tên là Lucy – cái tên do chị chủ tôi đặt. Và đương nhiên, nó là cái tên đẹp, được đặt theo tên một nữ pháp sư “đình đám” của Fairy Tail (nghe chị chủ nói vậy). Tôi là một con chó, giống pomeranian mini trắng và tôi là một cô nàng kiêu kì, xinh đẹp. Cô chủ nói: đẹp thì có quyền, tôi biết mình đẹp nên cũng vênh váo tợn. Tôi đã chuyển nhà, xa rời mẹ tôi để về đây từ mùa hè, và giờ thì đã là là cuối năm. Nghe mẹ tôi nói, cuối năm sẽ có tết ông Táo, và đầu năm sẽ có Tết Nguyên Đán, vào dịp này, tất cả loài chó chúng tôi cũng sẽ được mặc đẹp, ăn ngon, do vậy, tôi rất chờ mong Tết đến. Mặc dù bình thường tôi vẫn được ăn ngon, nhưng Tết vẫn cứ rất đặc biệt...uhm...vì nó là Tết. Thật là khó giải thích là tại sao?
Tôi có một hàng xóm, hắn được gọi là Mực. Tôi chẳng thèm hỏi tên hắn, mà nghe chị chủ hắn gọi vậy. Chị chủ tôi và chị chủ hắn chơi thân nhau lắm, nhưng hắn đừng hòng vác cái thân hình gầy còm, đen đủi của hắn mà đòi chơi với tôi nhé. Mấy lần hắn sang nhà tôi, lò dò đến gần tôi hỏi thăm. Ánh mắt của hắn nhìn tôi ấy à, rõ ràng là đầy ghen tị với cuộc sống sung túc của tôi. Nhà chị chủ hắn nghèo nên hắn đương nhiên cũng nghèo. 26 Tết, nhà tôi đã trang trí nào đào, quất, mua sắm bánh kẹo, trang trí nhà cửa tươm lắm, tôi nằm bên sân phơi nắng , chút nắng ít ỏi của mùa đông, nhìn sang nhà hắn, mới có cây quất cảnh từ năm trước đào ngoài vườn về, trông hom hem tợn. Mực cũng nằm ngoài sân, mắt lim dim, thỉnh thoảng liếc về phía tôi, trông hắn cũng đáng thương thật. Thôi được, đến năm mới, tôi sẽ “lì xì” hắn cây xúc xích của tôi. Bà chủ nói, năm mới, tất cả trẻ con đều được mừng tuổi, vậy thì chó cũng nên được mừng tuổi chứ, nhìn cái dáng nghèo kiết của hắn là biết hắn sẽ chẳng có gì mừng tuổi tôi đâu, nhưng tôi chẳng cần so đo với hắn.
Tới 28 Tết, tôi ngoặm một miếng xúc xích mang vứt bên hàng rào, sau đó gọi hắn ra, trông hắn ăn nó ngấu nghiến, nhìn sang tôi đầy vẻ biết ơn, tôi lại vệnh mặt lên.
29, có một tin buồn, con Mực bị bọn trộm chó câu mất. Với cái bản tính ngốc nghếch, hiền lành của hắn, lại tham ăn nữa, bị lũ trộm chó câu dễ như trở bàn tay. Dạo này lũ bắt chó hoành hành tợn lắm, để lọc thịt. Nghĩ đến là tôi đã thấy ớn lạnh, đúng là cái lũ bất “nhân” (tôi nhại theo lời bà chủ). Thử tưởng tượng cái cảnh chưa được ăn Tết mà đã bị cạo lông, phanh bụng xem. Ôi chao! Chị Mai (chị chủ thằng Mực) khóc như mưa. Tin vui, may quá, có người nhìn thấy, đuổi theo bọn trộm chó, mấy tên trộm chó bị đánh thừa sống thiếu chết, bị lôi lên Ủy Ban xã xét xử, còn Mực bị đánh ngất đã được đem về nhà, đến giờ chưa tỉnh. Mà cũng không biết hắn giờ ra sao. Vì từ lúc con Mực bị bắt hụt, chị chủ lo sợ liền ôm tôi nhốt trong phòng, bà chủ thì sang hỏi thăm. Tôi bỗng thấy lo cho hắn ghê. Dù sao, hắn cũng là con chó duy nhất mà tôi có thể làm bạn.
Đêm 30 Tết, mọi người bận rộn đi xem pháo hoa, tôi trốn ra ngoài, mò qua hàng rào sang nhà Mực. Nó vẫn khỏe mạnh. Tự dưng lòng tôi thở phào, thấy...vui vui.
- Ê, Mực
- Lucy đấy à? – Hắn vui mừng, rồi như lại ngập ngừng
- Cho Mực này
- Gì thế
- Xương gà
- Càm ơn Lucy nhé
- Không có gì. Mình...làm bạn nhé
- ....
- Ê, đừng có xán lại liếm tớ....tránh ra....á á á
Thì ra, Tết không chỉ có đồ ăn ngon, không chỉ được mặc đẹp, mà còn ấm áp như vậy. Tết, phải là tất cả mọi người được vui vẻ bên nhau, đúng không? Chúc mọi người cái Tết vui vẻ nhé!
- Lucy-