Bài tham dự cuộc thi: Mùa hè của tôi
Tên tác phẩm: Ánh nắng đầu tiên
Thể loại. : Truyện ngắn
Tác giả. : Pé_Cún ( Winmy)
ÁNH NẮNG ĐẦU TIÊN
- Mẹ ơi! Cuối hè rồi nhỉ!? - Một cô gái nằm trên chiếc vòng xanh kẽo kẹt đã rỉ sắt với đôi mắt tật nguyền, đôi mắt có lẽ sẽ chẳng bao giờ mở thốt lên.
- Ừ! Con gái yêu ạ!- Người mẹ bên cạnh vuốt ve mái tóc đen của con, du nhẹ chiếc võng từng tiếng"kẽo kẹt, kẽo kẹt" trả lời đứa con gái bé bỏng của bà.
- Chắc có lẽ con sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ đâu, mẹ nhỉ?- Cô bé giơ tay phải lên một cách run rẩy mong nó hướng về phía mặt trời. Nhưng giờ đã là cuối hè thì dù cô có hướng đúng ra phía cánh cửa sổ được dựng lên bằng những cây nứa không đều nhau thì... bàn tay cô cũng sẽ chẳng bao giờ hưởng được một chút ánh sáng nào.
Bà mẹ không nói gì, đôi mắt đã ngấn lệ, những giọt nước mắt đau thương, những giọt nước mắt oán hận Ông Trời. Oán hận Ông sao lỡ cướp đi đôi mắt của đứa con gái bà, sao lỡ không cho nó nhìn thấy ánh mặt trời dù chỉ một lần, một lần thôi...Trớ trêu thay, Ông đã cướp đi đôi mắt của con gái bà rồi lại cướp đi mất người cha của cô, cướp đi tất cả những gì cô đáng được hưởng thụ, chỉ để lại một căn nhà xơ xác với những mảng tường đã tróc sơn. Tuy Ông đối đãi tệ bạc với mẹ con cô nhưng bà Dung rất yêu thương con, đặt cho cô cái tên: “Lý Thiên Anh”, khỏi cần nói cũng biết cô cũng yêu thương mẹ rất nhiều, dù bị tật nguyền ở cả hai mắt nhưng cô rất thông minh, sáng dạ với khuôn mặt xinh xắn và đôi môi hay cười để lộ hàm răng trắng và đều như bắp ngô. Thiên Anh chăm chỉ, xinh đẹp, thông minh, nhưng ước mơ duy nhất của cô là có đôi mắt để nhìn thấy ánh sáng mặt trời mà mười ba năm nay cô chưa từng thấy, để có thể giúp đỡ mẹ nhiều hơn, để mẹ đỡ vất vả, cực khổ vì cô. Đêm nào cô cũng chắp tay cầu nguyện nhưng niềm mong mỏi đó không hề có chuyển biến gì là nhìn và phân biệt được mầu, hai mắt cô lúc nào cũng chỉ có một mầu đen bao quang- một màu đen u tối.
... Vài ngày nữa là hết hè rồi, trẻ con cũng nô nức cùng cha, cùng mẹ đi mua sắm cho mùa thu khai trường. Nghe tiếng nói tiếng cười của trẻ thơ với đôi mắt lung linh ánh lên niềm vui, bà Dung lại buồn càng buồn thêm. Bà khẽ du chiếc võng cho Thiên Anh chìm vào giấc ngủ trưa. Những cánh hoa phượng không còn rực rỡ màu đỏ chói nữa mà đã dịu đi màu cam đỏ của nắng cuối hè, ve cũng ít hẳn thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng “ve ve...” kêu ngoài ngõ nữa! Đợi Thiên Anh chìm vào giấc ngủ sâu với màu đen u tối quen thuộc , bà Dung đếm từng đồng lẻ, từng đồng một...
Hôm nay là ngày Thiên Anh vui nhất bởi vài phút trước mẹ cô có nói:
- Bác sĩ vừa báo có người hiến giác mạc cho con, hai ngày nữa con sẽ được thay giác mạc!
- Thật, thật hả mẹ?- Cô không tin vào tai mình nữa, cô muốn khóc quá, cô hạnh phúc quá, thấy được sự hạnh phúc của con gái, bà Dung “Ừ” một tiếng tiếng rồi xoa đầu con gái với những giọt nước mắt hạnh phúc.
... Niềm vui của nó đơn giản vậy thôi, mong có đôi mắt như người bình thường, hai ngày nữa thôi, chỉ hai ngày nữa! Lo lắng mong ngóng, hồi hộp, chờ đợi
... Hai ngày sau, trước giờ phẫu thuật:
- Con vui quá! Mẹ ơi!- Thiên Anh cười nói
- Ừ! Thôi mẹ ra đây, chuẩn bị đến giờ phẫu thuật rồi! – Bà Dung nói, nước mắt rồi, bà vuốt nhẹ mái tóc của con gái, nhìn thật kĩ đứa con lần cuối rồi đi ra ngoài.
Sau giờ phẫu thuật, Thiên Anh mở mắt, niềm vui ngập tràn thích thú nhìn xung quanh, cô nhìn thấy được cả ánh nắng cuối hè- lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ ánh sáng chói chang đó, cô mỉm cười vui sướng, tận hưởng từng giây phút lần đầu nhìn thấy mọi vật. Chợt cô ngập ngừng mong thấy bóng dáng của mẹ! Nhưng... giờ mẹ cô là một người mẹ với đôi mắt tật nguyền.
Nước mắt rơi, rơi thánh thót, bà Dung ghì chặt cô vào lòng thủ thỉ:
- Đừng khóc con yêu! Vì con mẹ sẵn sàng làm tất cả!
-Mẹ, mẹ ơi! Mẹ! Cám ơn mẹ... cám ơn mẹ- Thiên Anh nói, nước mắt cứ thi nhau trào ra, ướt đãm chiếc áo nâu của bà Dung. Ánh nắng Mặt trời rực rỡ soi tấm lòng mẫu tử của họ dù đã cuối hè, nhưng âm hưởng đó vẫn sẽ theeo cô một đời người, mãi không quên!
Tên tác phẩm: Ánh nắng đầu tiên
Thể loại. : Truyện ngắn
Tác giả. : Pé_Cún ( Winmy)
ÁNH NẮNG ĐẦU TIÊN
- Mẹ ơi! Cuối hè rồi nhỉ!? - Một cô gái nằm trên chiếc vòng xanh kẽo kẹt đã rỉ sắt với đôi mắt tật nguyền, đôi mắt có lẽ sẽ chẳng bao giờ mở thốt lên.
- Ừ! Con gái yêu ạ!- Người mẹ bên cạnh vuốt ve mái tóc đen của con, du nhẹ chiếc võng từng tiếng"kẽo kẹt, kẽo kẹt" trả lời đứa con gái bé bỏng của bà.
- Chắc có lẽ con sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ đâu, mẹ nhỉ?- Cô bé giơ tay phải lên một cách run rẩy mong nó hướng về phía mặt trời. Nhưng giờ đã là cuối hè thì dù cô có hướng đúng ra phía cánh cửa sổ được dựng lên bằng những cây nứa không đều nhau thì... bàn tay cô cũng sẽ chẳng bao giờ hưởng được một chút ánh sáng nào.
Bà mẹ không nói gì, đôi mắt đã ngấn lệ, những giọt nước mắt đau thương, những giọt nước mắt oán hận Ông Trời. Oán hận Ông sao lỡ cướp đi đôi mắt của đứa con gái bà, sao lỡ không cho nó nhìn thấy ánh mặt trời dù chỉ một lần, một lần thôi...Trớ trêu thay, Ông đã cướp đi đôi mắt của con gái bà rồi lại cướp đi mất người cha của cô, cướp đi tất cả những gì cô đáng được hưởng thụ, chỉ để lại một căn nhà xơ xác với những mảng tường đã tróc sơn. Tuy Ông đối đãi tệ bạc với mẹ con cô nhưng bà Dung rất yêu thương con, đặt cho cô cái tên: “Lý Thiên Anh”, khỏi cần nói cũng biết cô cũng yêu thương mẹ rất nhiều, dù bị tật nguyền ở cả hai mắt nhưng cô rất thông minh, sáng dạ với khuôn mặt xinh xắn và đôi môi hay cười để lộ hàm răng trắng và đều như bắp ngô. Thiên Anh chăm chỉ, xinh đẹp, thông minh, nhưng ước mơ duy nhất của cô là có đôi mắt để nhìn thấy ánh sáng mặt trời mà mười ba năm nay cô chưa từng thấy, để có thể giúp đỡ mẹ nhiều hơn, để mẹ đỡ vất vả, cực khổ vì cô. Đêm nào cô cũng chắp tay cầu nguyện nhưng niềm mong mỏi đó không hề có chuyển biến gì là nhìn và phân biệt được mầu, hai mắt cô lúc nào cũng chỉ có một mầu đen bao quang- một màu đen u tối.
... Vài ngày nữa là hết hè rồi, trẻ con cũng nô nức cùng cha, cùng mẹ đi mua sắm cho mùa thu khai trường. Nghe tiếng nói tiếng cười của trẻ thơ với đôi mắt lung linh ánh lên niềm vui, bà Dung lại buồn càng buồn thêm. Bà khẽ du chiếc võng cho Thiên Anh chìm vào giấc ngủ trưa. Những cánh hoa phượng không còn rực rỡ màu đỏ chói nữa mà đã dịu đi màu cam đỏ của nắng cuối hè, ve cũng ít hẳn thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng “ve ve...” kêu ngoài ngõ nữa! Đợi Thiên Anh chìm vào giấc ngủ sâu với màu đen u tối quen thuộc , bà Dung đếm từng đồng lẻ, từng đồng một...
Hôm nay là ngày Thiên Anh vui nhất bởi vài phút trước mẹ cô có nói:
- Bác sĩ vừa báo có người hiến giác mạc cho con, hai ngày nữa con sẽ được thay giác mạc!
- Thật, thật hả mẹ?- Cô không tin vào tai mình nữa, cô muốn khóc quá, cô hạnh phúc quá, thấy được sự hạnh phúc của con gái, bà Dung “Ừ” một tiếng tiếng rồi xoa đầu con gái với những giọt nước mắt hạnh phúc.
... Niềm vui của nó đơn giản vậy thôi, mong có đôi mắt như người bình thường, hai ngày nữa thôi, chỉ hai ngày nữa! Lo lắng mong ngóng, hồi hộp, chờ đợi
... Hai ngày sau, trước giờ phẫu thuật:
- Con vui quá! Mẹ ơi!- Thiên Anh cười nói
- Ừ! Thôi mẹ ra đây, chuẩn bị đến giờ phẫu thuật rồi! – Bà Dung nói, nước mắt rồi, bà vuốt nhẹ mái tóc của con gái, nhìn thật kĩ đứa con lần cuối rồi đi ra ngoài.
Sau giờ phẫu thuật, Thiên Anh mở mắt, niềm vui ngập tràn thích thú nhìn xung quanh, cô nhìn thấy được cả ánh nắng cuối hè- lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ ánh sáng chói chang đó, cô mỉm cười vui sướng, tận hưởng từng giây phút lần đầu nhìn thấy mọi vật. Chợt cô ngập ngừng mong thấy bóng dáng của mẹ! Nhưng... giờ mẹ cô là một người mẹ với đôi mắt tật nguyền.
Nước mắt rơi, rơi thánh thót, bà Dung ghì chặt cô vào lòng thủ thỉ:
- Đừng khóc con yêu! Vì con mẹ sẵn sàng làm tất cả!
-Mẹ, mẹ ơi! Mẹ! Cám ơn mẹ... cám ơn mẹ- Thiên Anh nói, nước mắt cứ thi nhau trào ra, ướt đãm chiếc áo nâu của bà Dung. Ánh nắng Mặt trời rực rỡ soi tấm lòng mẫu tử của họ dù đã cuối hè, nhưng âm hưởng đó vẫn sẽ theeo cô một đời người, mãi không quên!
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: