Chú voi con
New member
- Xu
- 0
[h=3]Dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng...[/h]
Dù bi đát đến đâu, tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó.
Tôi muốn nói với những ai đang rơi xuống vực thẳm: “Hãy tin là mọi chuyện đều gỡ rối được, rồi đâu sẽ vào đó. Hãy đứng lên để hành động, bạn sẽ trở thành người hùng của hoàn cảnh. Không được nản chí”.
Hoàn cảnh đưa đẩy con người nhưng con người có quyền quyết định ứng phó với hoàn cảnh đó như thế nào.
Khi đã quá yêu thương một ai thì dù người đó có làm bất cứ chuyện gì ta cũng thấy yêu họ. Lúc bạn cho đi mà không mong nhận lại được gì thì đó mới là sự cho đi đích thực.
Câu nói muôn đời: “Có nuôi con mới biết lòng Cha Mẹ”. Phải trải qua đắng cay thì mới hiểu nỗi khổ của người đời.
Trong vũ trụ này, tất cả mọi thứ được sinh ra đều có lý do của nó. Xét về vật chất thì không có gì mạnh bằng nước. Còn xét về suy nghĩ, không có gì mạnh bằng niềm tin.
Khi đã nếm trải quá nhiều mùi vị cuộc đời, người ta cảm thấy mọi chuyện xảy ra là bình thường. Người luôn bình thản làm việc của mình và không bao giờ nổi nóng thì đó là một nhà hiền triết.
Đừng chê những việc nhỏ, vì nếu không có việc nhỏ thì làm sao có được những việc lớn. Hãy nhớ rằng bạn chỉ sống có một lần trong cuộc đời này, bởi thế hãy sống sao cho đáng sống.
Người quan trọng nhất ta phải thay đổi để tiến bộ là chính bản thân mình chứ không ai khác. Đừng than khổ và rên rỉ. Hãy là một người thầy sáng suốt tự chỉ bảo cho chính mình.
Trên đường chinh phục thành công, đừng bao giờ bỏ cuộc cho dù tia hy vọng lúc đó bé nhỏ như một sợi chỉ mỏng manh.
Có những người rất tốt với ta nhưng một thời gian lâu sau đó ta mới nhận ra tình thương bao la của họ. Cũng có những lời nói mà đến mười năm sau ta mới hiểu đó là những lời nói móc, những lời trách mắng một cách dữ dội.
Trường đời là trường học lớn nhất của con người. Có những thứ mà trường đại học Harvard cũng không thể dạy, chỉ có trường đời mới dạy ta được.
Khi người ta tặng nhau những thứ phi vật chất (kiến thức hay tình cảm) thì đáng quý hơn tặng vật chất. Vì vật chất có thể bị kẻ khác lấy trộm bằng tay hoặc vũ lực còn những thứ phi vật chất thì không thể bị lấy đi bằng những cách thông thường được.
Có khi người ta không chết vì hiện tại mà chết vì quá khứ. Tôi đã từng như vậy. Hiện tại thì chẳng sao cả, nhưng lúc nào cũng nghĩ về quá khứ đau buồn nên nó đì tôi xuống – kết quả là chẳng làm được gì ở hiện tại.
Dù bi đát đến đâu, tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó.
Tôi muốn nói với những ai đang rơi xuống vực thẳm: “Hãy tin là mọi chuyện đều gỡ rối được, rồi đâu sẽ vào đó. Hãy đứng lên để hành động, bạn sẽ trở thành người hùng của hoàn cảnh. Không được nản chí”.
Hoàn cảnh đưa đẩy con người nhưng con người có quyền quyết định ứng phó với hoàn cảnh đó như thế nào.
Khi đã quá yêu thương một ai thì dù người đó có làm bất cứ chuyện gì ta cũng thấy yêu họ. Lúc bạn cho đi mà không mong nhận lại được gì thì đó mới là sự cho đi đích thực.
Câu nói muôn đời: “Có nuôi con mới biết lòng Cha Mẹ”. Phải trải qua đắng cay thì mới hiểu nỗi khổ của người đời.
Trong vũ trụ này, tất cả mọi thứ được sinh ra đều có lý do của nó. Xét về vật chất thì không có gì mạnh bằng nước. Còn xét về suy nghĩ, không có gì mạnh bằng niềm tin.
Khi đã nếm trải quá nhiều mùi vị cuộc đời, người ta cảm thấy mọi chuyện xảy ra là bình thường. Người luôn bình thản làm việc của mình và không bao giờ nổi nóng thì đó là một nhà hiền triết.
Đừng chê những việc nhỏ, vì nếu không có việc nhỏ thì làm sao có được những việc lớn. Hãy nhớ rằng bạn chỉ sống có một lần trong cuộc đời này, bởi thế hãy sống sao cho đáng sống.
Người quan trọng nhất ta phải thay đổi để tiến bộ là chính bản thân mình chứ không ai khác. Đừng than khổ và rên rỉ. Hãy là một người thầy sáng suốt tự chỉ bảo cho chính mình.
Trên đường chinh phục thành công, đừng bao giờ bỏ cuộc cho dù tia hy vọng lúc đó bé nhỏ như một sợi chỉ mỏng manh.
Có những người rất tốt với ta nhưng một thời gian lâu sau đó ta mới nhận ra tình thương bao la của họ. Cũng có những lời nói mà đến mười năm sau ta mới hiểu đó là những lời nói móc, những lời trách mắng một cách dữ dội.
Trường đời là trường học lớn nhất của con người. Có những thứ mà trường đại học Harvard cũng không thể dạy, chỉ có trường đời mới dạy ta được.
Khi người ta tặng nhau những thứ phi vật chất (kiến thức hay tình cảm) thì đáng quý hơn tặng vật chất. Vì vật chất có thể bị kẻ khác lấy trộm bằng tay hoặc vũ lực còn những thứ phi vật chất thì không thể bị lấy đi bằng những cách thông thường được.
Có khi người ta không chết vì hiện tại mà chết vì quá khứ. Tôi đã từng như vậy. Hiện tại thì chẳng sao cả, nhưng lúc nào cũng nghĩ về quá khứ đau buồn nên nó đì tôi xuống – kết quả là chẳng làm được gì ở hiện tại.